Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 102: Chí Tôn cường giả chặn giết (length: 8342)

Tần Thiên không ngừng bày trận, khi hắn tòa trận pháp thứ mười hoàn thành thì.
Bầu trời đột nhiên tối sầm lại.
Một lão già cực kỳ đáng sợ bay đến.
Nhìn thì khoảng cách rất xa, nhưng lão già trong chớp mắt đã đến trước mặt Tần Thiên.
Nhìn những trận pháp mà Tần Thiên bố trí, lão già có chút khinh thường.
"Chính là các ngươi đạt được truyền thừa, còn giết tộc nhân của ta?" Lão già hờ hững hỏi.
Thấy lão già, sắc mặt Tần Thiên mấy người trở nên khó coi.
Bởi vì trước mắt lão già này, lại là cường giả Chí Tôn cảnh.
Bất quá Tần Thiên cũng không có ý chịu thua.
Bởi vì bọn hắn đã giết người, dù cho có chịu thua, đối phương cũng rất có thể sẽ không bỏ qua cho bọn hắn.
"Chờ một chút ta ngăn cản hắn, các ngươi chạy trước." Tần Thiên nói.
Ba nàng không trả lời.
Lão già thấy Tần Thiên không trả lời mình, liền mất kiên nhẫn.
Sau đó hắn vỗ một chưởng, mười đạo trận pháp trong nháy mắt liền có ba đạo vỡ tan.
Điều này làm cho lão già có chút bất ngờ.
Sau đó lão già liên tiếp xuất chưởng, đến khi đạo trận pháp cuối cùng vỡ tan.
Dư ba chưởng lực tiếp tục hướng phía Tần Thiên đánh tới.
Tần Thiên thi triển chiêu mạnh nhất của mình Thôn Nhật Nguyệt, để ngăn cản.
Nhưng vẫn vô dụng.
Thực lực Chí Tôn cảnh, xa xa mạnh hơn mạnh hơn nửa bước Chí Tôn, hoàn toàn không ở cùng một cấp độ.
Tần Thiên mấy người trực tiếp bị hất văng đi.
Chờ Tần Thiên ổn định thân hình lại, hắn lập tức sử dụng kỹ năng thuấn giới thuấn di.
Bạch!
Tần Thiên đến phía sau lão già, trực tiếp đâm một kiếm tới.
Hắn nghĩ dựa vào Sinh Tử Kiếm giai Chí Tôn, đâm bị thương thân thể ông lão.
Đây là cơ hội duy nhất của hắn.
Nhưng mà hắn vẫn là đánh giá thấp cường giả Chí Tôn cảnh.
Lão già vậy mà nhẹ nhàng né tránh.
Tần Thiên một kiếm chém hụt, lão già vung tay lên, hắn trực tiếp bị đánh bay.
Hắn che ngực, nhìn về phía lão già.
Trong lòng tràn đầy bất lực.
Lão già bước một bước đến bên cạnh Tần Thiên, uy áp Chí Tôn đáng sợ rơi trên người Tần Thiên.
Phanh phanh phanh!
Dưới uy áp đáng sợ, bốn phía Tần Thiên liên tiếp nổ tung.
Nhưng Tần Thiên không có bị ảnh hưởng lớn.
Thấy vậy, mặt mũi lão già có chút không nhịn được.
Ban đầu hắn muốn dùng uy áp, trực tiếp trấn áp Tần Thiên đến chết.
Không ngờ Tần Thiên vậy mà chống được.
Lão già có chút tức giận, sau đó hắn vỗ một chưởng, chuẩn bị giải quyết dứt điểm Tần Thiên.
Ngay khi công kích của lão già sắp rơi xuống người Tần Thiên, một luồng hắc khí bay ra, đánh vào một chưởng này của lão già.
Oanh!
Lão già bị đẩy lui.
Tần Thiên bị dư ba chưởng này đánh văng đi.
An Diệu Lăng nhảy lên đón lấy Tần Thiên.
Sau đó nàng ôm Tần Thiên, lui nhanh hơn trăm bước mới ổn định được thân hình.
"Ngươi không sao chứ?" An Diệu Lăng hỏi.
"Ở trong ngực ngươi có thể không sao sao."
Nghe được lời đùa của Tần Thiên, bầu không khí căng thẳng này bỗng chốc đã phai nhạt đi rất nhiều.
"Đến lúc nào rồi còn muốn những chuyện kia." An Diệu Lăng hờn dỗi nói.
"Ta suy nghĩ cái gì?" Tần Thiên tỏ vẻ không hiểu.
Lúc này Bạch Tiểu Như cũng đến bên cạnh hai người.
Hắc khí chậm rãi hóa thành một nam tử áo đen, đó chính là Dạ Phong.
Sau khi Dạ Phong ra ngoài, đằng đằng sát khí nhìn về phía lão già.
"To gan!"
"Dám động đến người thừa kế của bản tôn."
Trong mắt lão già lóe lên một tia kiêng kỵ, đại danh Dạ Phong hắn cũng từng nghe qua.
Ở thời đại của bọn họ, danh tiếng Dạ Phong không ai có thể che được.
Ngay cả đại ca của hắn, cũng kém hơn một chút.
Bất quá chờ hắn điều tra rõ ràng trạng thái của Dạ Phong, lại yên lòng.
"Ha ha."
"Ta thừa nhận ngươi khi còn sống rất lợi hại, nhưng bây giờ, ngươi chỉ là một hồn thể suy yếu."
"Chỉ một hồn thể suy yếu như ngươi mà muốn đánh với ta sao?"
Giọng điệu này của lão già chọc giận Dạ Phong.
Bởi vì mấy vạn năm không ai dám nói chuyện với hắn như vậy.
"Chỉ là một Chí Tôn tân tiến, cũng dám nói chuyện với bản tôn như thế."
"Hôm nay ta liền cho ngươi mở mang kiến thức."
Dạ Phong cười lạnh nói.
Sau đó hắn nhìn Tần Thiên, "Hôm nay ta sẽ vì ngươi thi triển một chút Chí Tôn Phong Vân Kiếm, ngươi hãy xem đi."
Nghe vậy, Tần Thiên trả lời, "Vãn bối rửa mắt mà chờ."
Sau đó Tần Thiên cầm kiếm trong tay đưa tới, "Tiền bối, dùng kiếm của ta đi."
Dạ Phong tiếp nhận Sinh Tử Kiếm, dò xét một chút rồi kinh ngạc nói:
"Kiếm tốt."
"Kiếm này so với bội kiếm năm xưa của ta cũng không kém bao nhiêu, chỉ tiếc chuôi kiếm của ta đã thất lạc ở Táng Thần thành."
Vừa nói, thần sắc Dạ Phong trở nên nghiêm túc, Sinh Tử Kiếm điên cuồng run rẩy.
Bốn phía nổi lên gió lớn.
Dạ Phong thoáng một cái biến mất, hướng phía lão già chém tới.
Hắn vừa ra chiêu, vừa dạy học nói:
"Kiếm kỹ mạnh không chỉ dựa vào bản thân là được, cần phải dẫn động năng lượng giữa thiên địa."
"Mượn thế thiên địa mà thi triển kiếm chiêu, mới là mạnh nhất, chiêu trước của ngươi đã sờ được đến cánh cửa rồi."
Lão già thấy Dạ Phong vừa dạy vừa đánh, có chút tức giận, hắn cảm thấy Dạ Phong đang sỉ nhục mình.
Nghĩ tới đây, lão già cấp tốc kéo dài khoảng cách với Dạ Phong.
Sau đó lấy ra Tam Xoa Kích của tộc Na Già, trong miệng lẩm nhẩm:
"Hải thần vĩ đại, tín đồ thành khẩn xin người ban cho ta sức mạnh đi."
Theo chú ngữ lão già đọc lên, bầu trời đột nhiên sấm sét vang dội.
Sắc mặt Dạ Phong trở nên khó coi, nếu đối phương có được gia trì của hải thần, hồn thể của hắn chỉ sợ không phải đối thủ.
Nghĩ tới đây, Dạ Phong chém một kiếm tới, ý đồ đánh gãy lão già.
Nhưng mà, trên trời một đạo kinh lôi đánh xuống, bức lui Dạ Phong.
Lúc này một đạo lam quang từ không trung giáng xuống, không vào trán lão già.
Khí tức của lão già trong nháy mắt trở nên mạnh hơn.
Không chỉ có như vậy, trên bầu trời còn hạ xuống một đạo lam quang, định trụ Dạ Phong.
Tần Thiên thấy vậy lập tức xông tới.
Lúc này lão già giơ Tam Xoa Kích lên nhắm ngay Dạ Phong mà bắn tới.
Nếu một kích này trúng đích, Dạ Phong cũng sẽ hồn phi phách tán, triệt để tiêu vong.
Ngay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, Tần Thiên xuất hiện bên cạnh Dạ Phong.
Dạ Phong thở dài một hơi, "Tội gì khổ như thế!"
Tần Thiên dùng tay nắm lấy vai Dạ Phong, trước khi Tam Xoa Kích ập đến, thuấn di bỏ chạy.
Lúc này lam quang định thân trên người Dạ Phong cũng đã biến mất.
Lúc này Dạ Phong mới kịp phản ứng, nhớ tới Tần Thiên có thuấn giới.
Hắn cảm kích nhìn Tần Thiên, không ngờ mình cũng có ngày được người khác cứu.
Lại còn là bị một hậu bối Đế Cảnh nhất trọng cứu giúp.
Lão già thấy Dạ Phong tránh thoát một chiêu này, có chút tiếc nuối.
Lúc này Tam Xoa Kích lại trở về tay hắn.
Hắn cầm Tam Xoa Kích, lần nữa hướng về phía Dạ Phong và Tần Thiên mà xông tới.
Dạ Phong trực tiếp nghênh chiến.
Nhưng sau khi giao đấu, lại bị rơi vào thế hạ phong.
Bởi vì lão già có thần lực gia trì quá mạnh, công kích của hắn căn bản không thể gây tổn thương cho lão già.
Sau đó hồn thể Dạ Phong ngày càng yếu.
Cuối cùng bị lão già đánh bay.
Dạ Phong không xuất thủ nữa, hắn nhìn Tần Thiên áy náy nói, "Hài tử, ta không giúp được ngươi, lập tức ta sẽ tiêu tan thôi."
"Tiêm Tiêm vĩnh biệt."
Trong lúc nói chuyện, Dạ Phong lộ vẻ bi thương.
Lão già liếc mắt nhìn Dạ Phong sắp tiêu tan, có chút đắc ý.
Một Chí Tôn tuyệt thế, sắp vẫn lạc trong tay mình.
Chiến tích này có thể khoe khoang cả đời.
Thấy Dạ Phong sắp tiêu tan, lão già liền không vội động thủ, mà là hướng Tần Thiên mà xông đến.
Giết Tần Thiên, mọi chuyện sẽ kết thúc.
An Diệu Lăng và Bạch Tiểu Như tuyệt vọng, trên mặt bất giác chảy xuống nước mắt.
Ngay khi lão già cách Tần Thiên còn nửa mét.
Thuấn giới phát ra quang mang, sau đó lão già như bị định thân, đứng sững trước mắt Tần Thiên.
Hắn trợn trừng mắt, mặt không thể tin nổi.
Lẽ nào đây là sức mạnh của thần?
Cũng chỉ có thần mới có thể có loại thủ đoạn này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận