Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 299: Bị cắn ngược lại một cái (length: 7748)

Sau khi nhỏ ba giọt máu, Đạo Khí vẫn không có phản ứng.
Mà đúng lúc này, Vũ Minh nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.
Hắn vô ý thức giấu Sơn Hà Ấn vào trong giới chỉ.
Sau đó sắc mặt hắn biến đổi, bởi vì Sơn Hà Ấn không thấy đâu.
Đúng lúc này, Vũ Tĩnh bước nhanh đến trước mặt hắn, hỏi: "Đạo Khí đâu?"
Vũ Minh chớp mắt: "Nó vừa rồi còn ở đây, nhưng đột... đột nhiên biến mất!"
Nghe vậy, sắc mặt Vũ Tĩnh trong nháy mắt trở nên u ám.
"Biến mất là có ý gì?"
Vũ Minh có chút ngơ ngác: "Mới nãy còn trong tay ta, nhưng đột nhiên đã không thấy bóng dáng."
Vũ Tĩnh nhìn hai tay Vũ Minh, rất nhanh hắn phát hiện trên ngón tay phải Vũ Minh có vết máu.
Thấy vậy, sắc mặt Vũ Tĩnh lập tức khó coi: "Ngươi nhận chủ rồi?"
"Ta không có mà, thật không có." Vũ Minh giải thích.
Vũ Tĩnh gắt gao nhìn chằm chằm Vũ Minh: "Bình thường thấy ngươi thật thà, không có chút tâm cơ nào.
Không ngờ thời điểm then chốt ngươi lại động lòng tham.
Hôm nay ngươi nếu không giao Đạo Khí ra, đừng trách ta người anh cả này không khách khí."
Vũ Tĩnh vừa dứt lời, Vũ Minh liền cảm giác rõ ràng mình bị khóa chặt, trong mắt Vũ Tĩnh ẩn chứa sát khí.
Lúc này Vũ Minh cũng hiểu, dù mình nói gì, anh cả cũng sẽ không tin.
Nhưng vì sao Đạo Khí lại biến mất?
Lúc này hắn đột nhiên nhớ tới chuyện trước kia của Thiên Tông tứ tổ.
Thế là hắn nói: "Anh cả, Đạo Khí chắc chắn là đã về lại chỗ Tần Thiên."
Hừ!
Vũ Tĩnh hừ lạnh: "Ngươi nói ta nghe xem, nó làm sao trở lại chỗ Tần Thiên?"
"Nghe đồn, lúc Thiên Tông tứ tổ có được Đạo Khí, chẳng phải cũng phát hiện Đạo Khí biến mất."
Vũ Tĩnh cười lạnh: "Ta biết ngay ngươi sẽ nói như vậy, tâm cơ của ngươi thật là ngày càng nhiều.
Chuyện đó chúng ta đã sớm kết luận, đó là phân thân người sáng lập Thánh Tông giúp Tần Thiên thu hồi.
Nghe đồn vị kia là tiền bối nhập đạo, chỉ có cường giả như vậy mới có thể lấy đi Đạo Khí không chút hay biết."
Nói tới đây, Vũ Tĩnh cũng mất kiên nhẫn: "Ta không muốn nói nhảm với ngươi, còn không giao ra, đừng trách ta người anh cả này không khách khí."
Nghe vậy, chân phải Vũ Minh đạp mạnh xuống đất, cả người phóng lên trời, trực tiếp phá mái nhà.
Thấy vậy, các cao thủ bảo vệ Vũ gia bên ngoài lập tức xông tới.
Lúc này, lại một tiếng nổ lớn vang lên, Vũ Tĩnh cũng bay lên không trung, đuổi theo hướng Vũ Minh bỏ chạy.
Các cường giả khác của Vũ gia cũng vội vàng đuổi theo.
Một người đuổi, một người chạy gây ra động tĩnh rất lớn, rất nhanh Vũ Minh đã bị các cường giả của Cung gia và Trình gia chặn lại.
Một cường giả của Cung gia tiến lên nói: "Giao ra Đạo Khí, nếu không hôm nay ngươi đừng hòng rời khỏi đây."
Vũ Minh có chút mơ màng, hắn nhìn thoáng qua Vũ Tĩnh sát khí đằng sau, nghiến răng nói: "Đạo Khí ở chỗ anh cả ta, hắn lấy đi Đạo Khí rồi còn muốn giết ta."
Lúc này Vũ Tĩnh cũng đuổi đến, nghe Vũ Minh nói vậy liền tức giận nói: "Ngu xuẩn!"
"Ngươi có biết mình đang nói gì không?" Lúc này hắn thật sự hận đứa em này, hắn cùng Vũ Minh bất kể Đạo Khí trong tay ai, thì cũng vẫn thuộc Vũ gia.
Bây giờ nói ra thì cả hai bọn họ đều xong.
Vũ Minh hung tợn nói: "Còn giả vờ làm gì? Vì độc chiếm Đạo Khí, lại muốn giết cả em trai mình, đúng là súc sinh."
Vũ Tĩnh tức đến xanh mặt, nắm chặt đao lớn trong tay giận dữ: "Muốn chết."
Nói xong hắn liền muốn ra tay.
Thấy thế, Vũ Minh cũng mặc kệ, hắn chạy vào đám người của hai nhà Cung Trình hô lớn:
"Mau giết hắn, giết hắn Đạo Khí là của các ngươi." Nói xong hắn quay đầu nhìn Vũ Tĩnh, mặt đầy vẻ điên cuồng.
Lão tổ Cung gia và Trình gia liếc mắt nhìn nhau, đồng thời xuất thủ, một chưởng đánh vào lưng Vũ Minh.
Phụt~ Vũ Minh phun ra một ngụm máu tươi, chưa kịp phản ứng thì một thanh kiếm đã đâm xuyên ngực hắn, là một lão tổ khác của Cung gia.
"Ngươi...ngươi." Vũ Minh giãy giụa nói ra hai chữ rồi tắt thở hoàn toàn.
Ai!
Vũ Tĩnh thở dài một hơi, em trai chết như vậy, đúng như những gì hắn nghĩ trước đó, đúng là chết vì ngu ngốc.
Nghĩ tới đây hắn đột nhiên cảm thấy không đúng, em trai hắn có vẻ không phải đang giả vờ.
Đúng lúc này, Cung Trình hai nhà cũng kiểm tra xong thi thể Vũ Minh và giới chỉ không gian.
Cũng không có Đạo Khí.
Mấy vị lão tổ nhìn chằm chằm Vũ Tĩnh.
Vũ Tĩnh nhíu mày, sau đó nói: "Đạo Khí không ở chỗ ta."
Ha ha!
Một lão tổ Cung gia cười nói: "Không ngờ người luôn tài trí hơn người như Vũ Tĩnh, lại hài hước như vậy.
Chẳng lẽ ngươi muốn nói Đạo Khí tự chạy về chỗ Tần Thiên, giống như lời đồn của Thiên Tông?"
Khóe miệng Vũ Tĩnh hơi giật giật, nhớ lại những gì mình từng nói với Vũ Minh, đúng là nhân quả có luân hồi.
Lúc này, các cường giả của Vũ gia cuối cùng cũng đuổi tới.
Lão tổ Cung gia nói: "Cho ngươi cơ hội cuối cùng giao đồ vật ra, nếu không hôm nay sẽ diệt tận Vũ gia các ngươi."
Vũ Tĩnh biết bây giờ mình nói gì cũng vô ích, chỉ có một trận chiến.
Nghĩ vậy, hắn dẫn đầu xông lên, ba nhà hỗn chiến.
Nhưng vì số lượng người của Vũ gia yếu thế, rất nhanh liền bắt đầu thất thế, cường giả trong tộc liên tục ngã xuống.
Sau đó, các cường giả của Vũ gia bắt đầu tự bạo, kéo theo được một người nào hay người nấy.
Tần Thiên đứng xem náo nhiệt từ xa cười.
Hắn nhìn Khương Hồng Thược hỏi: "Người Khương gia vẫn chưa đến sao?"
"Cũng nhanh thôi."
Khương Hồng Thược vừa nói xong thì Đạo Chủ Khương gia dẫn theo một đám Đạo Binh và cường giả chạy tới.
Thấy vậy ba nhà cũng dừng giao chiến, ánh mắt lộ ra vẻ ngưng trọng.
Vì Khương gia là gia tộc được cả bốn nhà công nhận là mạnh nhất, bọn họ cũng không biết Khương gia có con át chủ bài gì.
Đạo Chủ nhìn Vũ Tĩnh nói: "Các ngươi Vũ gia thật sự là gan to bằng trời, lại dám âm thầm phản bội chúng ta."
Vũ Tĩnh sắc mặt âm trầm.
Vấn đề này không thể phủ nhận được, không thì càng giải thích càng sai, sau một hồi trầm ngâm hắn nói:
"Chuyện này là Vũ gia chúng ta sai, là ta để Vũ Minh âm thầm giao dịch với Tần Thiên.
Nhưng Vũ Minh có được Đạo Khí xong, đã bị người của hai nhà kia giết, Đạo Khí cũng bị bọn họ cướp đi.
Vũ gia chúng ta xem như bị trừng phạt thích đáng."
Nghe vậy, hai nhà Cung Trình ngây người như phỗng.
Hai anh em này, một người giỏi diễn hơn người kia.
Lão tổ Cung gia giận dữ nói: "Đạo Khí rõ ràng là ở chỗ ngươi.
Ngươi đây là muốn hướng mũi dùi sang hai nhà chúng ta để ngươi dễ dàng trốn thoát."
Lão tổ Trình gia cũng nói: "Ngươi đồ chó dại, thật sự quá hiểm độc, trước khi chết còn muốn cắn chúng ta một nhát."
Đạo Chủ hơi ngẩn người, sau đó vui vẻ:
"Các ngươi đây là đang diễn kịch với ta sao?
Diễn kịch rồi đem Đạo Khí diễn mất tiêu?
Chắc lát nữa các ngươi lại nói, Đạo Khí lại quay về chỗ Tần Thiên?"
"Đạo Khí ở chỗ hắn." Vũ Tĩnh và lão tổ Cung gia đồng thời chỉ vào đối phương nói.
Nghe vậy, sắc mặt Đạo Chủ trở nên cực kỳ u ám:
"Các ngươi đang muốn đem trí thông minh của ta xuống đất mà chà xát sao?
Ta cũng không muốn nhiều lời với các ngươi nữa.
Hôm nay không giao Đạo Khí ra, đừng ai hòng rời khỏi."
Nói xong, lại có một đội Đạo Binh chạy như bay đến, mà người đứng đầu là gia chủ Khương gia Khương Thiên Sách.
Sách! Ba nhà đều sầm mặt lại, không ngờ đối phương lại có ẩn tàng binh lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận