Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 75: Nghênh chiến Đế Minh (length: 8411)

Trở lại Thiên Hồ, Bạch Giang Vũ một mặt lo lắng.
Nhưng là hắn chỉ có thể chiến!
Hắn tin tưởng khi thật đến lúc không thể địch nổi, Bạch Vô Địch hẳn là sẽ xuất thủ.
Bạch Hạo đi vào Thiên Hồ điện trầm giọng nói, "Lần này tới người cũng không ít."
Bạch Giang Vũ nhẹ gật đầu: "Lần này Hồ tộc ta sợ là muốn thương gân động cốt."
"Vì Thiên Hồ huyết mạch đáng giá!" Bạch Hạo trả lời.
Hắn tuy tính tình thối, làm người cứng nhắc, nhưng lòng trung thành của hắn với Hồ tộc là không thể nghi ngờ.
Sau đó Bạch Giang Vũ cùng một đám cường giả Đế Cảnh liền hướng Thanh Khâu bên ngoài bay đi, chuẩn bị chặn đường Đế Minh.
Không thể để chiến trường xảy ra ở trong tộc.
Nếu không toàn bộ hệ sinh thái và linh mạch của Thanh Khâu đều sẽ bị thương nặng!
Một bên khác Tần Thiên cảm nhận được sự dị động của cường giả Thanh Khâu, liền nói ra:
"Ta đi hỗ trợ, các ngươi ở lại chỗ này."
Nói xong Tần Thiên liền hướng Thanh Khâu Sơn bên ngoài bay đi.
"Chờ một chút, ta cũng muốn đi." Bạch Tiểu Như vội vàng đuổi theo.
Còn lại Bạch Tiểu Tiểu cùng Thanh Lam cũng theo sát phía sau.
Bên ngoài Thanh Khâu Sơn.
Gần bảy mươi tên cường giả Đế Cảnh đang giằng co, chiến đấu hết sức căng thẳng.
Bên Thanh Khâu có hơn ba mươi vị Đế Cảnh, trong đó có chín vị cường giả Đế Cảnh tam trọng, còn lại đều là nhất trọng và nhị trọng.
Mà đối diện có chừng mười lăm vị cường giả Đế Cảnh tam trọng, nhất trọng và nhị trọng cũng hơn hai mươi người.
Nhìn chung, cường giả Đế Cảnh tam trọng của Thanh Khâu bên này ít hơn rất nhiều.
Thế thì còn đánh thế nào? Các cường giả Thanh Khâu không khỏi nhíu mày.
Bạch Giang Vũ rút ra Thiên Yêu kiếm nói, "Đế Minh các ngươi rất coi trọng Thanh Khâu ta a!"
(Đế Minh là một liên minh do Đế Thiên tổ chức, được tạo thành từ mười thế lực lớn.) "Đế Thiên đâu? Sao hắn không đến?"
Một lão giả áo xanh đi tới nói, "Minh chủ Đế Thiên đang bế quan đột phá!"
"Chúng ta nghe nói con gái ngươi đã trở về, mau giao yêu nữ hoắc loạn nhân gian này ra đây!"
"Nếu ta không giao thì sao?" Bạch Giang Vũ nghiêm nghị nói.
"Không giao? Vậy chúng ta chỉ có đoạt!" Lão giả áo xanh sắc mặt trở nên lạnh.
Ngay khi hai bên sắp giao chiến, một tiếng long ngâm vang vọng toàn trường.
Một trung niên nhân mặc long bào xuất hiện ở giữa sân.
Lão giả áo xanh bọn người lộ vẻ kiêng kị.
Bởi vì người trước mắt chính là tộc trưởng Long tộc, Long Ngạo Thiên.
"Các vị có việc cứ từ từ nói, không cần phải làm thật."
Lão giả áo xanh tiến lên một bước, "Lần trước chúng ta là nể mặt tộc trưởng Long tộc nên mới thôi."
"Nhưng lần này người ở ngay tại Thanh Khâu, chúng ta sẽ không bỏ qua đâu!"
Long Ngạo Thiên không trả lời lão giả áo xanh mà nhìn về phía Bạch Giang Vũ:
"Con ta vừa thấy đế cơ đã yêu, nếu như nàng gả vào Long tộc, Long tộc ta và Thanh Khâu ngươi cùng nhau diệt Đế Minh cũng chưa hẳn không thể!"
Nghe Long Ngạo Thiên nói vậy, lão giả áo xanh kinh hãi!
Long tộc là đại tộc đứng đầu yêu tộc, nội tình hùng hậu.
Nếu thêm cả Hồ tộc, bọn hắn Đế Minh đúng là không phải đối thủ.
Bạch Giang Vũ lắc đầu nói, "Hôn sự của con gái ta, ta không can thiệp." Hắn biến tướng cự tuyệt.
Thiên Hồ huyết mạch làm sao có thể để đến Long tộc được.
Long Ngạo Thiên nghe xong sầm mặt lại, "Đã vậy ta cũng không quản nữa, nên khuyên ta cũng khuyên rồi, các ngươi tự bảo trọng."
Nói xong Long Ngạo Thiên rút lui về phía sau mấy cây số, bắt đầu xem kịch.
Thấy hai phe đàm phán không thành, lão giả áo xanh cuối cùng thở dài một hơi.
"Cho các ngươi một cơ hội nữa!"
"Chúng ta mười lăm người Đế Cảnh tam trọng, các ngươi chỉ có chín, nhất định phải đánh sao?"
Nghe lão giả áo xanh nói vậy, ý chí chiến đấu bên Thanh Khâu lại yếu đi vài phần.
Bạch Giang Vũ không muốn để hắn nói nhiều ảnh hưởng đến sĩ khí Thanh Khâu, nên hắn xông thẳng lên.
Tốc độ của hắn phảng phất là tốc độ ánh sáng, một đạo bạch quang lóe lên trong nháy mắt đã đến trước mặt một lão giả áo đen.
Sắc mặt lão giả áo đen đại biến, chuẩn bị thoát khỏi phạm vi công kích của Bạch Giang Vũ.
Nhưng đã quá muộn, Bạch Giang Vũ cầm kiếm dùng sức gẩy lên trên, cánh tay lão giả áo đen bay thẳng ra ngoài.
Ngay khi hắn muốn thừa thắng xông lên, lão giả áo xanh đã ngăn cản trước mặt Bạch Giang Vũ.
Xoẹt!
Sau khi hai người giao thủ, ai nấy đều lùi về sau hai bước.
"Ngươi vậy mà cũng là nửa bước Chí Tôn!" Bạch Giang Vũ kinh ngạc nói.
Lúc đầu hắn cho rằng Đế Thiên không đến, đối phương không có chiến lực nửa bước Chí Tôn.
Như vậy hắn sẽ có cơ hội một mình lật bàn.
Nhưng không ngờ lão giả áo xanh này lại là cường giả nửa bước Chí Tôn.
Thấy hai người khai chiến, các cường giả bên phía lão giả áo xanh cũng lập tức xông tới đánh nhau với cường giả Thanh Khâu.
Vừa mới giao chiến không lâu, tộc trưởng Xích Hồ nhất tộc đã bị hai người hợp kích chém mất một tay, tình hình nguy cấp.
Tộc trưởng Xích Hồ đã dùng hết át chủ bài, liều mạng ngăn cản công kích của hai người, nhưng Bạch Giang Vũ biết hắn không thể cầm cự được bao lâu.
Hắn muốn đến giúp nhưng lão giả áo xanh vẫn gắt gao ngăn cản hắn.
Một bên khác Bạch Hạo là người có đãi ngộ tốt nhất trong Thanh Khâu Ngũ Đế, bị ba cường giả Đế Cảnh tam trọng vây công.
Vừa giao thủ vài chiêu, trên người hắn đã xuất hiện vết thương.
Ba người luân phiên tấn công hắn, tuy hắn có được cáo đen kiếm trung phẩm Đế binh, nhưng vẫn hơi đuối sức!
Bá bá bá!
Một đạo, hai đạo... chẳng bao lâu trên người Bạch Hạo đã có bảy vết thương.
Hắn đang dựa vào thân thể cường tráng và tu vi của mình mà chống đỡ!
Nhìn đến đây Bạch Giang Vũ có chút lo lắng.
Trong lòng thầm nghĩ, "Lão cha à, lại không ra tay nhị đệ sắp chết rồi!"
Bạch!
Trong khoảnh khắc nguy cấp, một thanh phi kiếm bay tới cực nhanh, trực tiếp ép ba cường giả vây công Bạch Hạo lui ra.
Mọi người đều kinh ngạc, chẳng lẽ Bạch Vô Địch đã xuất thủ?
Bạch Hạo một mặt cảm kích nhìn về phía phi kiếm bay tới.
Lúc này Tần Thiên đạp không mà đến, Sinh Tử Kiếm cũng một lần nữa trở về trong tay hắn.
Bạch Hạo sững sờ, không ngờ người cứu hắn lại là người trước đây hắn xem thường.
Bạch Giang Vũ đang giao đấu với lão giả áo xanh ở cách đó không xa cũng có chút kinh ngạc!
Không ngờ Tần Thiên lại lợi hại như vậy, hắn coi như là nhìn lầm rồi.
"Ra đi!" Tần Thiên thản nhiên nói.
Nói xong, hai thân ảnh xuất hiện ở đằng xa.
Bọn hắn chính là Tông Ngũ và Ma Nhất.
"Công tử!" Tông Ngũ cung kính hô một tiếng.
Tần Thiên khẽ gật đầu, chỉ vào đám lão giả áo xanh nói, "Giết!"
Đột nhiên có thêm ba chiến lực Đế Cảnh tam trọng, áp lực bên phía Thanh Khâu giảm bớt đi rất nhiều.
Sau khi Tần Thiên mấy người gia nhập chiến đấu, Bạch Tiểu Như cũng chạy đến.
Nàng cứu tộc trưởng Xích Hồ sắp chết, sau đó cùng một trong các cường giả Đế Cảnh tam trọng đánh khó phân thắng bại.
Nhìn thấy chiến lực của Bạch Tiểu Như, các cường giả Thanh Khâu trong nháy mắt cảm thấy đáng giá.
Chỉ cần để nó trưởng thành, tương lai Hồ tộc chắc chắn sẽ lại có một Bạch Vô Địch.
Tần Thiên nhìn Bạch Hạo một cái, rất thảm, phảng phất bị lăng trì vậy.
Vết thương trên người vẫn đang chảy máu.
Xem ra là do vì Bạch Tiểu Như mà hắn mới gặp vận rủi này.
Nên Tần Thiên quyết định tha thứ cho sự phách lối của Bạch Hạo với mình trước đây!
Ba cường giả vây công Bạch Hạo thương lượng một chút.
Một người hướng phía Tần Thiên lao đến, ý đồ ngăn cản Tần Thiên, còn hai người kia thì chuẩn bị đánh giết Bạch Hạo.
Ngay khi bọn chúng khởi hành trong chớp mắt, Tần Thiên đã nhìn ra ý đồ của chúng.
Nên hắn cũng xông thẳng lên.
Toái Tinh Thần!
Tần Thiên dùng chiêu kiếm này xông tới, chiêu này không vì giết địch mà chỉ để mở đường.
Bạch!
Tần Thiên như cái bóng xông tới, tên cường giả định ngăn cản cảm nhận được uy lực của một kiếm này.
Nên đã quyết định tránh đi.
Sau khi vị cường giả này tránh đi, một kiếm này của Tần Thiên hướng thẳng tới hai người đang công kích Bạch Hạo.
Hai người không ngờ Tần Thiên lại tùy tiện xông đến vậy.
Trong lúc vội vã, hai người quyết định hợp lực ngăn cản chiêu này.
Xoẹt!
Hai người trực tiếp bị đẩy lui!
Bạn cần đăng nhập để bình luận