Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 494: Độc nhãn kiếm khách (length: 8076)

"Cái này... Cái này sao có thể?" Triệu Vệ hai tay nắm chặt, thân thể run nhè nhẹ.
Tiêu Tuyệt cũng hoàn toàn rơi vào kinh ngạc, nếu như chỉ là luyện chế được vũ khí phẩm chất tinh phẩm Thái Thượng giai, bọn hắn vẫn còn cơ hội lật ngược thế cờ.
Nhưng đây là cực phẩm, khả năng Công Tôn đại sư luyện chế ra cực phẩm quá nhỏ bé.
Điều này đồng nghĩa với việc, trận cá cược này bọn hắn đã thua, bọn hắn sẽ mất Duy Bảo Các.
Nghĩ đến đây, Tiêu Tuyệt sợ hãi. Nếu Duy Vương biết, Triệu Vệ sẽ ra sao hắn không rõ, nhưng chắc chắn chính hắn sẽ chết không nghi ngờ.
Hắn nhìn Triệu Vệ hỏi: "Thiếu chủ, giờ phải làm sao?"
"Chờ chút xem sao, chúng ta vẫn còn cơ hội." Triệu Vệ nghiến răng nói.
Triệu Tư Lan cùng Ngũ hoàng tử đến cạnh Tần Thiên, tươi cười nói: "Chúc mừng Tần huynh, xem ra lần này Tần huynh nắm chắc phần thắng rồi."
Tần Thiên cười nhẹ đáp: "Tạm được."
Sau đó, Tần Thiên và Ngũ hoàng tử bắt đầu trò chuyện.
Vài ngày sau, Công Tôn trưởng lão dẫn theo một cây đao đi ra, trên mặt tươi cười đắc ý, vuốt râu, hắn nói với Triệu Vệ: "Thế tử, đao tinh phẩm Thái Thượng giai ta đã luyện chế xong, nếu không có gì ta sẽ về."
Triệu Vệ nhìn Công Tôn trưởng lão, muốn nói rồi lại thôi.
Thấy bộ dạng Triệu Vệ như vậy, lại nhìn biểu lộ của mọi người xung quanh, hắn cảm thấy có chút không ổn.
Lập tức hắn đột ngột quay đầu nhìn về phía Tần Thiên, quát: "Tiểu tử, ngươi luyện chế ra vũ khí phẩm giai gì, có đạt tới Thái Thượng giai không?"
"Công Tôn đại sư, vũ khí Tần huynh luyện chế không chỉ đạt đến Thái Thượng giai, mà còn là cực phẩm." Ngũ hoàng tử nói.
"Cực phẩm?" Công Tôn đại sư ngẩn người, ánh mắt bắt đầu đảo quanh, rất nhanh ông thấy một thanh kiếm trên bàn cạnh đó.
Một thanh kiếm cực phẩm Thái Thượng giai, ông bước nhanh tới cầm lên xem xét, xem đến nỗi mắt không thể rời đi: "Hoàn mỹ... quá hoàn mỹ."
Nhìn một lúc lâu, ông quay sang nhìn Tần Thiên, nghiêm mặt nói: "Công tử là kỳ tài, là lão phu thua rồi, thua tâm phục khẩu phục."
Nói xong ông liếc nhìn Triệu Vệ rồi quay người rời đi.
"Tần Thiên ca ca, huynh thắng rồi." Triệu Tư Lan vui mừng nói, bất giác cách xưng hô cũng thay đổi.
Ngũ hoàng tử lấy khế đất của Duy Bảo Lâu ra, nói với đám đông: "Trước đó bọn họ đã đánh cược mọi người đều rõ, vừa rồi Công Tôn đại sư đã nhận thua, vậy từ hôm nay Duy Bảo Các thuộc về Tần Thiên."
"Không sai, sau này Duy Bảo Lâu thuộc về Tần đại sư."
"Tần đại sư, ta muốn chế vũ khí Thái Thượng giai không biết có được không."
"Ta cũng muốn chế nữa..."
Những cường giả vây xem nhao nhao nói, đặc biệt là những cường giả Thái Thượng giai cũng bắt đầu lấy lòng Tần Thiên.
Trong lúc mọi người đang vui vẻ, một thanh kiếm đột ngột bay tới, treo trên đầu nhóm người Tần Thiên.
Chuôi kiếm này tỏa ra kiếm ý cực kỳ khủng bố, trong nháy mắt trấn áp toàn trường.
"Ha ha ha!" Triệu Vệ đột nhiên cười lớn.
Triệu Tư Lan sắc mặt lạnh lùng nhìn Triệu Vệ, giận dữ nói: "Là ngươi làm? Ngươi muốn làm gì?"
"Trấn áp bản hoàng tử, ngươi muốn tạo phản sao?" Ngũ hoàng tử cũng nói.
Triệu Vệ dang hai tay ra, cười nói: "Không liên quan gì đến ta, cái mũ này không thể chụp loạn."
Nói xong hắn cùng Tiêu Tuyệt liên tục lùi lại, rút ra khỏi khu vực bị kiếm ý trấn áp.
Đồng thời, một luồng sức kéo mạnh mẽ lôi Ngũ hoàng tử và Triệu Tư Lan ra ngoài.
Còn Tần Thiên cùng những người khác thì bị kiếm ý cường đại đến nghịch thiên này, gắt gao trấn áp lại.
Ngũ hoàng tử nhanh chóng chạy đến bên cạnh Triệu Vệ, tóm lấy cổ áo hắn, nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Triệu Vệ nhìn Ngũ hoàng tử cười nói: "Gì mà ta muốn làm gì, ngươi xem kỹ chuôi kiếm trên không kia, đó là Độc Cô Kiếm của độc nhãn kiếm khách."
"Đây chính là cường giả Sinh Kiếp Cảnh ngang hàng phụ vương ta, ta có thể mời được sao?"
"Nói không chừng là Tần Thiên kia đắc tội độc nhãn kiếm khách này, giờ lại liên lụy nhiều người như vậy."
Nghe vậy, Ngũ hoàng tử kinh ngạc nhìn chuôi kiếm trên không, nhìn kỹ thì quả thực giống Độc Cô Kiếm hắn thấy trong tài liệu của Hoàng gia.
Lẽ nào thật là Tần Thiên đắc tội độc nhãn kiếm khách tiền bối?
Nhưng sao lại trùng hợp như vậy?
Triệu Tư Lan lạnh lùng nói: "Phụ vương ta lập tức tới ngay, bất kể ai cũng đừng hòng động thủ với Tần đại sư tại Lạc Vương phủ."
Nghe xong, Ngũ hoàng tử cũng yên lòng. Động tĩnh lớn thế này, Lạc Vương chắc chắn sẽ cảm ứng được rồi đến điều tra tình hình.
Tần Thiên là một đại sư như vậy, dù thế nào mình cũng muốn mời Lạc Vương đến bảo vệ.
Triệu Vệ cười lạnh một tiếng, không nói gì.
Tiêu Tuyệt thì như có điều suy nghĩ, trước đây tại Duy Vương phủ, hắn từng nghe một đoạn truyền ngôn.
Mẹ ruột của Triệu Vệ, khi còn trẻ đã từng là một đôi tình nhân với độc nhãn kiếm khách.
Nhưng cuối cùng độc nhãn kiếm khách chọn chuyên tâm kiếm đạo, nên mẫu thân của Triệu Vệ mới thành Vương phi.
Thêm chuyện Triệu Vệ làm trước đó, hắn cho rằng người này chắc chắn là Triệu Vệ nhờ Vương phi mời tới.
Nghĩ đến đây lòng hắn buông lỏng. Nếu Tần Thiên chết, vậy bọn hắn không chỉ lấy lại được khế đất, mà còn vĩnh viễn trừ được hậu họa.
Bị kiếm ý trấn áp, Tần Thiên cùng những người khác đang dốc toàn lực dùng ý chí của mình chật vật phản kháng lại kiếm ý.
Tần Thiên tuy có thể thuấn di rời đi, nhưng hắn không thể chạy, vì Bạch Tiểu Như cùng nhóm Đạo Binh còn ở trong phạm vi trấn áp.
Bây giờ có thêm một người ngăn cản, những người khác sẽ bớt chút khó khăn.
Vút một tiếng!
Một nam tử độc nhãn trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh Độc Cô Kiếm.
Người kiếm hợp nhất, kiếm ý trấn áp càng tăng mạnh hơn.
Phía dưới, một đám cường giả lập tức mở miệng giận mắng, đương nhiên cũng có một vài người cầu xin tha thứ.
Độc nhãn kiếm khách coi thường liếc qua rồi không để ý tới nữa.
Hàng nghìn người ở giữa sân, phần lớn đều bị kiếm ý ép đến gục xuống.
Họ cảm thấy trời tối, thật ra không phải trời tối, mà là ngũ giác đang từ từ thoái hóa.
Ta không muốn chết, thả ta đi.
Lạc Vương, sao ngươi còn chưa ra tay?
Thật là lòng dạ độc ác, vậy mà vô cớ muốn tiêu diệt ta.
Mấy ngàn người đều đang sợ hãi la hét, nhưng họ cũng không hề từ bỏ, mà đang liều chết phản kháng, chống lại luồng kiếm ý này.
Tần Thiên gắt gao nhìn chằm chằm độc nhãn kiếm khách, hắn biết đối phương đến để giết mình, nhưng sao lại đồng thời nhằm vào nhiều người như vậy?
Rất nhanh Tần Thiên liền hiểu ra mọi chuyện.
Việc Lạc Vương phủ xem kiếm sự tình đã lan rộng khắp nơi, nên phần lớn những người ở đây đều là kiếm tu ngưỡng mộ mà đến.
Việc độc nhãn kiếm khách chọn trấn áp mấy ngàn người mà không đánh giết, là vì hắn muốn dùng kiếm ý của mấy ngàn người này để rèn luyện kiếm đạo của bản thân.
Ngoài phạm vi trấn áp kiếm ý, Ngũ hoàng tử nhìn Triệu Tư Lan nhíu mày nói: "Lạc Vương vì sao còn chưa tới?"
Triệu Tư Lan mờ mịt lắc đầu.
Dựa theo tốc độ của phụ vương nàng, giờ phút này cũng nên đã tới rồi.
Đột nhiên nàng nghĩ ra điều gì đó, liền tản thần thức ra, phát hiện thần thức bị khóa trong một phạm vi không thể thoát ra.
Nói cách khác, phạm vi này bọn họ phát sinh động tĩnh, bên ngoài hoàn toàn không thể cảm nhận được.
Nàng nhìn Ngũ hoàng tử nói: "Ngũ ca, chúng ta có lẽ đã bị trận pháp bao phủ, tin tức không thể truyền đi."
Ngũ hoàng tử chau mày nhìn về phía Triệu Vệ.
"Ai nha, chúng ta hình như bị khốn trong trận Thiên Tỏa Đại Mộng Trận, với thực lực của chúng ta ít nhất cần một canh giờ mới có thể phá trận." Triệu Vệ hoảng hốt mang theo ý cười nói.
"Hừ." Ngũ hoàng tử hừ lạnh một tiếng: "Việc này bản hoàng tử ghi nhớ." Nói xong cầm kiếm đi phá trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận