Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 174: Hồn Tộc đến công (length: 8435)

"Cần ta ở trên sao?" Vị Ương hỏi.
Tần Thiên quả quyết lắc đầu, lúc này mà để Vị Ương ở trên, chẳng phải là thừa nhận mình trốn sau lưng nữ nhân à.
Trấn Hồn Minh các cường giả cũng có chút kinh ngạc về thực lực của Phong Bất Kinh.
Ngay cả Văn Nhân Bác bọn họ cũng phải nhíu mày.
Bởi vì bọn họ phát giác được, Phong Bất Kinh đang vận dụng thần lực.
Tần Thiên ổn định thân hình xong, liền rạch một đường ở cổ tay, thi triển Nhiên Huyết Thuật.
Đối phó Bán Thần, dùng máu của mình thi triển Nhiên Huyết Thuật, hẳn là đủ rồi.
Thấy Tần Thiên động tác, Phong Bất Kinh không nhịn được giễu cợt nói: "Sao còn tự làm hại mình vậy?"
Lời vừa dứt, linh hồn trong Hồn Châu truyền âm nói: "Cẩn thận, đó là bí thuật tăng thực lực."
Rõ ràng là hắn nhận ra.
"Sư phụ, bí thuật này lợi hại sao?"
"Lợi hại, tóm lại không nên khinh thường." Sau đó hắn lại truyền cho Phong Bất Kinh một ít hồn lực.
Phong Bất Kinh trong lòng run lên, "Đồ nhi hiểu rồi."
Nói xong, hắn lại dùng Tật Phong Chi Kiếm.
Lần này so với kiếm vừa rồi uy lực còn lớn hơn, tốc độ cũng nhanh hơn.
Tần Thiên đột nhiên một kiếm chém tới.
Oanh!
Va chạm phía dưới, hai người đều lui lại mấy chục bước.
Tần Thiên nhìn Phong Bất Kinh châm chọc nói: "Nếu như ngươi chỉ có chút năng lực đó, vậy thì chán quá."
Phong Bất Kinh nổi giận, lại hướng sư phụ hắn cầu giúp đỡ.
Sư phụ hắn cũng không do dự lại tiếp tục đưa hồn lực vào cho hắn.
Thực lực lại một lần nữa tăng vọt.
Nhưng vì thế, hắn cũng bị quá tải, trên thân truyền đến cảm giác đau đớn.
Tần Thiên nhếch miệng, không làm gì.
"Tật Phong Chi Kiếm của ngươi yếu quá, hôm nay ta cho ngươi mở mang kiến thức, xem ta ngự phong như thế nào."
Đang nói, Tần Thiên thần sắc trở nên nghiêm túc.
Mũi kiếm hướng về phía trước, một vòng xoáy phong bắt đầu tụ lại.
Như là một lỗ đen, điên cuồng thôn phệ hết thảy xung quanh.
Ngay cả không gian cũng bị vặn vẹo đôi chút.
"Ngự Phong Chi Kiếm."
Theo Tần Thiên quát nhẹ một tiếng, vòng xoáy cấp tốc lao về phía trước, trong nháy mắt đã hút vào Phong Bất Kinh.
Phong Bất Kinh vận hết linh lực cùng hồn lực để ngăn cản.
Nhưng lực hút của vòng xoáy lại càng lúc càng lớn.
Một khi hắn không chịu nổi, chính là bị vòng xoáy nuốt chửng, từ đó biến mất.
Giờ khắc này hắn sợ hãi.
"Sư phụ, nhanh cứu ta, ta không muốn chết!" Phong Bất Kinh lớn tiếng cầu cứu.
Thấy cảnh này, Trấn Hồn Minh các cường giả mới biết minh chủ thực lực kinh khủng đến cỡ nào.
Nếu mình đối mặt một chiêu này, chắc đã sớm biến thành tro bụi.
Văn Nhân Bác mấy người, cũng tự nhận không đỡ được chiêu này.
Theo Phong Bất Kinh hô to.
Trên đầu hắn xuất hiện một lão giả hồn thể.
Lão giả tướng mạo phi thường mơ hồ, không ai thấy rõ.
Sau khi ra ngoài, lão ta tung một quyền, hồn lực mãnh liệt bộc phát ra.
Vòng xoáy phong đang xoay tròn, lại dừng lại một chút.
Lão giả thừa cơ này, dùng hồn lực bao lấy Phong Bất Kinh nhanh chóng thoát đi.
Chỉ chớp mắt đã biến mất không thấy.
Tần Thiên nghĩ nghĩ, vẫn quyết định không đuổi theo.
Hắn tạm thời không muốn đối đầu trực diện với Độn Thế Minh.
Hơn nữa, trước đó không lâu hắn mới ở Táng Thần Thành, nhận được ân tình của Bạch Y Kiếm Thần Độn Thế Tiên Cung.
Lần này coi như là nể mặt Bạch Y Kiếm Thần, dù sao Phong Bất Kinh cũng là truyền nhân của Độn Thế Tiên Cung.
Nhưng Tần Thiên không chuẩn bị cứ bỏ qua chuyện này như vậy.
Dù sao nhân quả đã kết xuống.
Loại thiên chi kiêu tử mang theo lão gia gia như Phong Bất Kinh.
Chẳng phải là nhân vật chính trong tiểu thuyết dân gian sao.
Nên hắn chuẩn bị phát triển bản thân một chút.
Coi hắn như rau hẹ.
Chờ rau hẹ trưởng thành lại đi cắt.
Phong Bất Kinh chạy thoát, vòng xoáy phong cũng biến mất theo.
Tần Thiên nhìn về phía đám người Trấn Hồn Minh.
Cùng nhau quỳ xuống:
"Minh chủ vô địch."
"Minh chủ uy vũ."
Tần Thiên khẽ gật đầu, để mọi người tản đi.
Sau đó hắn kéo An Diệu Lăng trở về phòng.
Về đến nơi, hắn lấy Cửu Huyền Kiếm đưa cho An Diệu Lăng.
"Đây là Cửu Huyền Kiếm, tuy trước mắt chỉ là cực phẩm Thiên Tôn giai, nhưng nó là một thần kiếm bị hư hao."
"Chỉ cần thu được bảo vật thuộc tính Thần cấp khảm nạm, là có thể thăng cấp thành thần binh."
"Tặng cho nàng coi như lễ vật đột phá."
An Diệu Lăng nhận lấy, nhìn vài lần, nhỏ giọng nói: "Tạ sư phụ."
Tần Thiên cười cười: "Mạch chúng ta không thích tạ ơn bằng miệng."
An Diệu Lăng chu môi, trên mặt xuất hiện một vòng đỏ nhạt.
Sau đó cái đầu nhỏ hướng về phía trước vươn ra.
Trực tiếp hôn lên môi Tần Thiên.
Khẽ nói: "Dùng miệng như vậy là hoàn hảo rồi."
Tần Thiên ngẩn người, đây dường như là lần đầu An Diệu Lăng chủ động.
Vẻ thẹn thùng mà mềm mại của nàng, khiến Tần Thiên hưng phấn lên.
Sau đó hắn lập tức giữ lấy mái tóc xanh của An Diệu Lăng.
Sau đó dùng lực.
Sau đó, chỉ nghe thấy tiếng An Diệu Lăng mơ hồ không rõ.
Rất lâu, mới rời môi.
An Diệu Lăng bất mãn trừng Tần Thiên.
Sau đó lấy khăn tay ra.
Lau đi chút dịch còn sót lại nơi khóe miệng.
Sau đó sửa sang lại quần áo một chút.
Không ít chỗ đã bị nhàu.
Lúc này Tần Thiên kích hoạt trận pháp trong phòng, "Nàng cứ nhận chủ Cửu Huyền Kiếm trước đi."
An Diệu Lăng khẽ gật đầu, bắt đầu nhận chủ.
Sau khi nhận chủ hoàn tất, Tần Thiên vừa chuẩn bị nghỉ ngơi cùng An Diệu Lăng.
Hắn cảm nhận được trong Trấn Hồn Minh đột nhiên có rất nhiều khí tức cường đại.
Những khí tức này không che giấu chút nào, xem là biết đến gây sự.
Hơn nữa giống như là Hồn tộc, nghĩ tới đây Tần Thiên nhíu mày lại, cái nên đến cuối cùng cũng đã đến.
Hắn cảm thấy lần này Hồn tộc khẳng định đã có chuẩn bị.
Hắn bước ra ngoài.
Vị Ương, An Diệu Lăng các nàng cũng theo ở phía sau.
Tần Thiên nhìn, người đến chính là Đế Thiên.
Bên cạnh hắn còn có một lão giả toàn thân bị hắc khí bao phủ.
Ngoài ra, còn có số lượng lớn Thiên Tôn và Chí Tôn của Hồn tộc.
Nhìn bộ dạng này, rõ ràng là đến tấn công Trấn Hồn Minh.
Tần Thiên quan sát lão giả thêm vài lần, hắn cảm nhận được một khí tức nguy hiểm.
Nghĩ đến, đây chính là lực lượng của hắn.
Tần Thiên nói: "Ngươi cái kẻ bại dưới tay ta là suy nghĩ không thông, đến chịu chết sao?"
Đế Thiên cười lạnh một tiếng, "Ta lần này đến để tiễn ngươi đoạn đường."
Tần Thiên nhìn lướt qua lão giả bên cạnh hắn, khinh thường nói: "Chỉ bằng hắn?"
Đế Thiên nhíu mày, vừa định nói gì.
Lão giả đã giành trước nói: "Tiểu tử miệng lưỡi thật không nhỏ."
Trong khi nói, hắn trực tiếp tỏa ra khí tức Bán Thần đại thành của mình.
So với Phong Bất Kinh trước đó còn mạnh hơn không ít.
Tần Thiên cười lạnh nói: "Sao? Ngươi nghĩ ngươi lớn tuổi thì lợi hại?"
"Loại như ngươi ta một chiêu giải quyết."
Kha kha kha!
Lão giả cười nói: "Dám ở trước mặt lão phu tự phụ như vậy, ngươi là người đầu tiên."
"Đến đây, cho ta xem xem ngươi làm thế nào một chiêu giải quyết ta."
Lần này Tần Thiên chuẩn bị tuyệt sát Đế Thiên, giải quyết triệt để mối họa này.
Cho nên hắn trực tiếp rạch cổ tay, sau đó lấy thần huyết ra, dùng Nhiên Huyết Thuật.
Lão giả nhìn thấy Tần Thiên biến hóa, sắc mặt bất giác ngưng trọng lên.
Sau khi Nhiên Huyết Thuật tăng lên, thực lực Tần Thiên tăng nhiều.
Ngự Phong Chi Kiếm.
Mũi kiếm hướng lên trên, một vòng xoáy quét qua.
Lão giả là Huyễn Ma tộc, cho nên hắn trực tiếp triệu hồi ra phân thân của mình nghênh tiếp.
Nhưng chỉ vẻn vẹn có hai giây, phân thân đã bị vòng xoáy nuốt chửng.
Sau khi nuốt chửng, vòng xoáy tiếp tục lao về phía trước, xông đến chỗ lão giả.
Lão giả sợ hãi, bởi vì hắn cảm nhận được chiêu này thật có thể đánh chết hắn.
Lão giả điên cuồng chạy trốn.
Nhưng làm sao hắn có thể chạy nhanh hơn vòng xoáy phong của Tần Thiên.
Cho nên rất nhanh đã bị vòng xoáy đuổi kịp, sau đó một chút một chút bị nuốt chửng.
Sau khi nuốt chửng, vòng xoáy biến mất, Tần Thiên nhìn về phía Đế Thiên, "Sao ngươi không chạy nữa? Sợ tè ra quần rồi à?"
Đế Thiên thở một hơi dài, nói: "Ta thừa nhận xem thường ngươi, nhưng ngươi nghĩ là ngươi thắng rồi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận