Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 96: Dạ Phong Chí Tôn (length: 8001)

Nửa bước cường giả chí tôn đều bị một chiêu đánh trọng thương, vậy thì còn đánh thế nào nữa?
Lúc này người áo đen trực tiếp dùng tay, cắm vào ngực Lang Thần Đại Đế.
Máu tươi chảy ra.
Sau đó máu của hắn nhanh chóng bị người áo đen hấp thụ.
Không bao lâu.
Lang Thần Đại Đế liền biến thành bộ xương khô, sau đó bị người áo đen trực tiếp bóp nát.
Hô ~ Đại điện bên trong đột nhiên nổi cuồng phong gào thét.
Sau đó.
Người áo đen dường như sống lại, trong thân thể bộc phát ra khí tức cường đại.
Khí tức này liền ngay cả Bạch Sơ Tuyết và đám người Bá Thiên cũng kém xa tít tắp.
Biến cố này làm cho tất cả mọi người đều kinh hãi.
Một vị Chí Tôn vậy mà sống lại.
"Tiền bối à, tại hạ biết sai rồi, xin tha cho ta một mạng!"
Có người dẫn đầu, những người khác cũng theo quỳ xuống nhận sai, chỉ cầu được sống.
Giờ phút này, trong mắt người áo đen lóe lên tia sáng đỏ, quét mắt đám người trong sân.
Sau đó, từ người áo đen tản ra từng đạo uy áp cường đại.
Có chút người thực lực yếu, trực tiếp bị ép khom người xuống.
Tần Thiên vội vàng đi đến bên cạnh ba nàng, giúp các nàng ngăn cản uy áp cường đại này.
Một lát sau người áo đen dừng lại.
Nhìn về phía Tần Thiên bên này, "Các ngươi là người Thanh Khâu?"
Bạch Sơ Tuyết bước lên trước một bước, "Thanh Khâu Bạch Sơ Tuyết, xin ra mắt tiền bối."
Người áo đen khẽ gật đầu, trong mắt lóe lên một tia dịu dàng, tựa hồ đang hồi ức điều gì.
Chẳng lẽ vị tiền bối này và Thanh Khâu có mối quan hệ gì?
Đế nữ Thanh Khâu đều là những mỹ nhân khuynh quốc, ta thấy khả năng này rất cao.
Nhìn thấy biểu lộ của người áo đen, có người bắt đầu suy đoán.
Mấy hơi sau, người áo đen thu lại suy nghĩ, hỏi, "Ai đang quản lý Thanh Khâu các ngươi hiện tại?"
"Bẩm tiền bối, là đại ca của ta Bạch Giang Vũ."
Người áo đen suy nghĩ một chút, nói, "Không biết."
"Phụ thân ta là Bạch Vô Địch, tiền bối có nhận ra không?"
Nàng cảm thấy phụ thân sống mấy vạn năm, có lẽ người áo đen biết.
Người áo đen lại rơi vào trầm tư, cuối cùng nói, có chút ấn tượng.
"Đúng, ta nhớ ra rồi, khi hắn còn bé ta còn bế qua hắn."
Đám người nghe xong thầm lè lưỡi, đây rốt cuộc là người ở thời đại nào vậy.
Lại còn bế cả Bạch Vô Địch khi còn bé, phải biết Bạch Vô Địch là nhân vật hơn hai vạn năm.
Người áo đen tiếp tục nói: "Ta nhớ lúc đó Tiêm Tiêm còn nói đứa bé này có tư chất Chí Tôn."
Tiêm Tiêm là vị tiền bối nào vậy?
Mọi người đều nhìn về phía Bạch Sơ Tuyết.
Bạch Sơ Tuyết ánh mắt kịch chấn, sau đó kinh ngạc hỏi, "Ngài nói Tiêm Tiêm là Thiên Hồ Chí Tôn Bạch Tiêm Tiêm của Thanh Khâu chúng ta sao?"
Người áo đen khẽ gật đầu, biểu lộ có chút bi thương.
". . . Vị tiền bối này không lẽ là nhân tình của Thiên Hồ Chí Tôn?" Nhìn biểu lộ của người áo đen, Tần Thiên đoán.
Lúc này Bạch Sơ Tuyết nhớ lại chuyện xưa mà trước đây phụ thân đã kể với nàng.
Thế là nàng kinh ngạc nói: "Ngài là Dạ Phong Chí Tôn?"
Người áo đen lại khẽ gật đầu.
"Dạ Phong Chí Tôn?"
"Lại là Dạ Phong Chí Tôn?"
Giờ phút này, trong lòng mọi người chấn động không gì sánh nổi!
Bởi vì Dạ Phong Chí Tôn là tuyệt đại Chí Tôn trấn áp vạn tộc ba vạn năm trước.
Cũng có người nói hắn căn bản không phải Chí Tôn cảnh mà là Thiên Tôn cảnh.
Năm đó Chí Tôn của lang tộc chính là bị Dạ Phong Chí Tôn đánh bại trong ba chiêu.
Cái quái gì vậy, chúng ta tới xông mộ nửa bước Chí Tôn, chứ không phải xông mộ tuyệt đại Chí Tôn.
Tần Thiên cũng có chút kinh ngạc.
Hắn chỉ sống hơn ba mươi năm, bây giờ lại gặp phải nhân vật của hơn ba vạn năm trước.
Bất quá cũng may vị tiền bối này có tình cũ với tộc Hồ, hẳn là có cơ hội thoát nạn.
Nhưng những người khác thì không chắc, tự tiện xông vào mộ thất của người khác cũng không phải là chuyện nhỏ.
Đám người cũng căng thẳng lên, đối mặt với cường giả như vậy, bọn họ ngay cả ý nghĩ phản kháng cũng không dám có.
Bạch Sơ Tuyết tiếp tục hỏi, "Tiền bối có biết tung tích của Thiên Hồ lão tổ không?"
"Sau khi nàng rời khỏi tộc Hồ, liền không còn tin tức nữa."
Nghe Bạch Sơ Tuyết hỏi thăm, biểu lộ của Dạ Phong trở nên khó chịu.
"Lúc trước ta cùng Tiêm Tiêm tay trong tay đi xông Táng Thần thành, cuối cùng chúng ta gặp đại khủng bố trong thành, ta cũng chỉ còn tàn hồn chạy về."
"Tiêm Tiêm nàng. . . nàng. . ." Nói tới đây Dạ Phong rốt cuộc không nói nên lời, biểu lộ cũng kích động.
Nhìn vẻ mặt thống khổ của Dạ Phong, Tần Thiên âm thầm thở dài một hơi.
Hắn ghét nhất những vở kịch tình cảm bi lụy kiểu này, không có chuyện gì thì sao phải đến cái nơi tuyệt địa kia để tìm đường chết chứ?
Đồng thời hắn cũng âm thầm nghĩ trong lòng, mình muốn bảo vệ tốt Bạch Tiểu Như và An Diệu Lăng.
Không thể để các nàng lâm vào nguy hiểm, nếu không mình sau này cũng sẽ hối hận cả đời.
Đúng lúc Dạ Phong đang thống khổ, Na Già Lam của Hải tộc không nhịn được hỏi:
"Xin hỏi tiền bối, Táng Thần thành có gì đáng sợ?"
Bởi vì các trưởng bối trong gia tộc hắn cũng có ý định thăm dò Táng Thần thành, cho nên hắn muốn dò hỏi một chút tình hình.
Dạ Phong chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tia kim quang.
Sau đó Tần Thiên cũng cảm thấy cảnh vật biến đổi, mình đi đến một thành trì.
Trong thành trì có mấy người khổng lồ, tản mát ra khí tức đáng sợ, giống như một bước có thể giẫm chết mình.
Ngay lúc Tần Thiên chuẩn bị chạy thì liền tỉnh lại.
Lúc này Tần Thiên nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều một bộ mặt sợ hãi.
Dạ Phong mở miệng nói, "Đó chính là tồn tại đáng sợ của Táng Thần thành, năm đó ta đã dùng toàn bộ sức lực của mình mới thoát được hồn thể."
Nghe tới đó mọi người đều kinh hãi, không ngờ bên trong Táng Thần thành lại đáng sợ đến thế.
Tần Thiên thì lại gan dạ, có ý định muốn đi mở mang tầm mắt một chút.
Bất quá không phải hiện tại mà là chờ đến khi đạt tới cảnh giới như Dạ Phong.
Đến lúc đó lấy khả năng chiến đấu vượt cấp của mình, chưa chắc đã đánh không lại những người khổng lồ đó.
Dạ Phong chú ý đến biểu lộ của Tần Thiên liền hỏi: "Ngươi không sợ sao?"
"Bây giờ thì sợ, nhưng đợi đến khi ta đạt tới cảnh giới Chí Tôn thì không sợ."
Nghe Tần Thiên nói vậy, Dạ Phong lạnh giọng, "Thật đúng là người không biết không sợ, ý ngươi là khi ngươi đến Chí Tôn cảnh rồi sẽ lợi hại hơn ta sao?"
Dạ Phong vừa hỏi vậy, ba nàng An Diệu Lăng nhất thời lo lắng.
Ở một bên Liệt Thiên thì lại có chút hả hê trên nỗi đau của người khác.
"Mau xin lỗi tiền bối." Bạch Sơ Tuyết nhỏ giọng nói.
"Tiền bối, ý của ta là, người tu hành phải có một trái tim cường đại, ít nhất không thể tự ti trước mà phủ định chính mình."
"Cũng không phải là nói sau này ta nhất định mạnh hơn ngài." Tần Thiên giải thích.
Dạ Phong thu hồi vẻ mặt lạnh lùng, nói, "Ngươi đúng là khéo ăn khéo nói, bất quá ngươi nói đúng, có phong thái năm xưa của ta."
Những người khác cũng không khỏi bắt đầu bội phục Tần Thiên, đầu óc phản ứng thật nhanh.
Sau đó Dạ Phong vẫy tay một cái hút Tần Thiên lại, nhìn kỹ một chút rồi khen:
"Tư chất thân thể này, bản tôn cả đời chưa từng thấy."
Nói xong trong mắt Dạ Phong lóe lên một vòng hưng phấn.
Tần Thiên cũng nhìn thấy biểu lộ của Dạ Phong.
Trong lòng kinh hãi!
Xong rồi, hắn chẳng lẽ muốn đoạt xá ta sao?
Đúng lúc Tần Thiên đang suy nghĩ, hồn thể Dạ Phong trực tiếp chui vào trong thân thể của Tần Thiên.
Khi hắn vừa tiến vào đã bị dọa hồn bay phách tán.
Bởi vì hắn nhìn thấy chuỗi nhân quả dày đặc của Tần Thiên.
Nhất là mấy cây ở giữa kia, lại kinh khủng đến như vậy.
Nếu chọc vào thứ này thì chỉ sợ hồn phi phách tán cũng còn nhẹ.
Người có chuỗi nhân quả kiểu này hoặc là có hậu trường cứng rắn, hoặc là có cừu nhân lợi hại.
Tóm lại dù là cái nào, cũng không phải thứ mà hắn có thể trêu vào.
Nghĩ tới đây hắn vội vàng rút ra.
Tần Thiên cũng khôi phục ý thức, sau đó hắn liền thấy An Diệu Lăng và những người khác, vẻ mặt lo lắng xông đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận