Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 366: Đồ Sơn truyền thừa (length: 8582)

Móng vuốt của Huyễn Linh tà hồ rơi vào đạo kiếm, khiến nó rung động kịch liệt.
Xùy!
Một tiếng kiếm reo lớn vang lên, lập tức kiếm ý mãnh liệt trào ra.
Oanh!
Đạo hồn của Huyễn Linh tà hồ bị đánh bay, trở nên hư ảo.
Đạo kiếm tiếp tục hướng giữa lông mày Huyễn Linh tà hồ đâm tới.
Tần Thiên vội vàng đuổi theo, nắm lấy chuôi kiếm.
Đạo kiếm dừng lại cách Huyễn Linh tà hồ một tấc.
Huyễn Linh tà hồ sợ đến toàn thân run rẩy.
Tần Thiên nhìn đạo kiếm nói: "Đừng giết vội."
Đạo kiếm rung lên như đáp lại.
Tần Thiên buông chuôi kiếm ra, đạo kiếm vẫn lơ lửng ở giữa lông mày Huyễn Linh tà hồ.
Huyễn Linh tà hồ kinh hãi nhìn Tần Thiên hỏi: "Rốt cuộc là kiếm gì vậy?"
"Kiếm có thể giết ngươi." Tần Thiên cười nhạt.
Lúc này Huyễn Linh tà hồ biết mình bị Tần Thiên lừa, nhưng hối hận cũng đã muộn.
Ngay lúc Tần Thiên định nói gì đó, một giọng già nua vang lên trong tai Tần Thiên: "Tiểu tử ngươi không hề đơn giản."
Ý thức Tần Thiên rời khỏi Thần Hải, giờ phút này thực lực của hắn đã hoàn toàn hồi phục, là đạo kiếm giúp hắn.
Hắn nhìn về phía trước, một lão giả râu dài mặc áo trắng đứng trước mặt, lão giả thâm sâu khó lường.
Tần Thiên vội vàng cung kính hành lễ: "Chào tiền bối."
"Trong Thần Hải của ngươi có gì?" Lão giả hỏi.
"Sao tiền bối không tự mình vào xem?" Tần Thiên cười.
Lão giả cau mày: "Ngươi cho rằng ta ngu xuẩn như nghiệt súc kia à?"
"Thứ trong Thần Hải của ngươi có thể trong nháy mắt trọng thương Huyễn Linh tà hồ, quả thật không tầm thường."
Tần Thiên cười cười: "Tiền bối đã biết, ta cũng không giấu giếm."
"Trong Thần Hải ta có một thanh kiếm, phụ thân ta để lại cho ta."
"Có thể cho ta mượn xem một chút không?"
Tần Thiên lắc đầu: "Thực lực ta còn yếu, không lấy ra được, vừa rồi đạo kiếm ra tay là do Huyễn Linh tà hồ tấn công ta nên kiếm hộ chủ, nếu tiền bối muốn xem thì có thể vào."
Lão giả nhắm mắt, hiểu được, lời Tần Thiên có ý đe dọa.
Bầu không khí căng thẳng ngay lập tức.
Bên ngoài, Đồ Sơn Thương Minh và Đồ Sơn ảnh sen cũng kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.
Đồng thời họ cũng lo lắng cho Tần Thiên.
Vì lão giả này chính là tổ tiên của Đồ Sơn thị bọn họ.
Một lát sau, lão giả hỏi: "Ngươi nói kiếm là cha ngươi cho, vậy cha ngươi là ai?"
"Cha ta chính là cha ta, nhưng ông ấy không ở giới này."
"Không ở giới này?" Giọng lão giả tăng lên.
Tần Thiên gật đầu nhẹ, vẻ mặt lão giả trở nên nghiêm trọng, ông quan sát kỹ Tần Thiên.
Càng quan sát, lão càng không bình tĩnh, cuối cùng, lão giả mở miệng: "Kiếm ta không xem."
Tần Thiên coi như thở phào, rồi hỏi: "Xin hỏi tiền bối là ai?"
"Ta là Thủy tổ của Đồ Sơn thị ở giới này, Đồ Sơn chiến thiên."
Tần Thiên giật mình: "Xin chào tiền bối, thê tử ta cũng là người Hồ tộc các ngài, lần này ta đến là giúp nàng hoàn thành thí luyện."
Bạch tiêu như dã vội hô: "Chào tổ tiên."
Đồ Sơn chiến thiên nhìn bạch tiêu như, mắt lóe lên tinh quang: "Ngươi rất tốt, không chỉ là Yêu Tổ thần thể, nhục thể ngươi còn được cải tạo bởi nhiều tiên thiên chi vật."
Khi nói, tay phải Đồ Sơn chiến Thiên xoay tròn, phong ấn của bạch tiêu như được giải trừ, biến lại thành hình người.
Tần Thiên cười nói: "Tiền bối đã thấy nàng không tệ, sao không truyền thừa cho nàng, tương lai nàng chắc chắn sẽ giúp Hồ tộc Đồ Sơn thị càng hưng thịnh hơn."
Đồ Sơn chiến thiên ngập ngừng rồi mở miệng: "Các ngươi đánh bại Huyễn Linh tà hồ, cũng coi như thông quan thí luyện, truyền thừa cho nàng cũng phải thôi."
Lão lập tức lấy ra một quả cầu ánh sáng trắng đưa cho bạch tiêu như: "Đây là truyền thừa của Đồ Sơn tộc ta, có thể hấp thụ bao nhiêu tùy ngươi."
Bạch tiêu như hai tay nâng quả cầu trắng lên, nói: "Đa tạ tổ tiên ban truyền thừa."
Bạch tiêu như lập tức ngồi xếp bằng, quả cầu bay lên giữa lông mày nàng tỏa ra hào quang chói lọi, bao bọc cả người nàng.
Lúc này Đồ Sơn chiến thiên nói: "Cần một thời gian tương đối dài, cứ đợi đi."
Tần Thiên gật nhẹ, sau đó hỏi: "Vậy Huyễn Linh tà hồ xử trí thế nào?"
Đồ Sơn chiến thiên nhìn Tần Thiên: "Ngươi muốn thu phục nó?"
Tần Thiên khẽ gật: "Nếu ngài không ngại, ta muốn thử thu phục nó."
Đồ Sơn chiến thiên nói: "Hơi khó, nó đã nhập đạo cảnh, còn ngươi mới chỉ là Thần Đế."
Tần Thiên chắp tay hỏi: "Tiền bối có cách gì không?"
Đồ Sơn chiến thiên nghĩ một lát rồi nói: "Ta có thể phong ấn bớt tu vi của nó, cho nó giảm xuống nửa bước đạo cảnh, đến lúc đó các ngươi nói chuyện."
Tần Thiên cười: "Vậy làm phiền tiền bối."
Đồ Sơn chiến thiên gật đầu rồi đánh một ấn vào người Huyễn Linh tà hồ, thân thể nó lập tức nhỏ đi một nửa.
"Bây giờ ngươi có thể thả nó ra."
Tần Thiên khẽ gật đầu, lập tức tâm niệm vừa động, đạo hồn Huyễn Linh tà hồ từ trong thức hải của hắn chạy ra, chui vào thân thể.
Rồi hắn cảm giác trạng thái của mình không ổn, nhìn về Đồ Sơn chiến thiên, vẻ mặt hắn lập tức dữ tợn, dù sao thù gặp mặt hết sức đỏ mắt.
Huyễn Linh tà hồ mất hết lý trí, xông tới Đồ Sơn chiến thiên.
Đồ Sơn chiến thiên tùy tay vung lên, Huyễn Linh tà hồ bị đánh bay ra ngoài.
Khóe miệng hắn dính máu lại lao tới Đồ Sơn chiến thiên, rồi lại bị đánh bay.
Sau đó, Huyễn Linh tà hồ cứ thế lao đến Đồ Sơn chiến thiên, như thiêu thân.
Cuối cùng, hắn không đứng dậy nổi nữa.
Nhưng nhìn biểu hiện của Huyễn Linh tà hồ, rõ ràng hắn đang trút giận.
Vì Đồ Sơn chiến thiên không ra tay nặng, cố ý rèn luyện Huyễn Linh tà hồ.
Lúc này Tần Thiên bước tới nhìn Huyễn Linh tà hồ: "Nhận ta làm chủ không?"
Huyễn Linh tà hồ trợn mắt nhìn Tần Thiên, mắng: "Nhân loại ti bỉ, ngươi không xứng."
Tần Thiên giẫm chân lên đầu Huyễn Linh tà hồ: "Đã ngươi không muốn, vậy ta sẽ hầm ngươi ăn."
Huyễn Linh tà hồ nhìn chằm chằm Tần Thiên, trong mắt hiện lên vẻ tức giận: "Đến đây, giết ta đi."
Tần Thiên ngây ra, thì ra là tên không sợ chết, nghĩ đến hành vi lúc trước của nó cũng đoán ra được.
Rất nhanh Tần Thiên liền nghĩ ra nó sợ gì, nó sợ bị phong ấn lần nữa, cũng là do bị phong ấn quá lâu nên nó mới nổi điên khi thấy người phong ấn mình.
Nghĩ vậy, Tần Thiên nhìn Đồ Sơn chiến thiên: "Tiền bối, đã hắn không thức thời thì phong ấn nó đi."
"Phong ấn thêm trăm vạn năm nữa, về sau ta tự mình trấn thủ, sẽ không để nó thoát khốn."
Đồ Sơn chiến thiên gật đầu: "Ta biết rồi."
Nghe hai người nói chuyện, Huyễn Linh tà hồ ngây người ra.
Trăm vạn năm?
Vừa lúc này, hắn cảm giác quanh mình lóe lên những phù văn thần bí ánh sáng trắng.
Ánh sáng trắng này dù qua mười vạn năm, ký ức vẫn còn tươi mới.
Khi ánh sáng trắng càng ngày càng nhiều, Huyễn Linh tà hồ sợ hãi, liền lập tức chịu thua: "Đừng... đừng phong ấn ta, ta nguyện quy thuận."
Dứt lời, ánh sáng trắng dần tan biến.
Huyễn Linh tà hồ phát thiên đạo thề, nguyện ý quy thuận Tần Thiên.
Tần Thiên mừng rỡ, trực tiếp nhận Huyễn Linh tà hồ vào Sơn Hà Ấn.
Từ nay hắn có thêm một tiểu đệ đạo cảnh, nhưng chiến lực Huyễn Linh tà hồ giờ chỉ là nửa bước đạo cảnh, Tần Thiên định đợi lên Thần Tôn rồi giải phong ấn cho Huyễn Linh tà hồ.
Nếu Huyễn Linh tà hồ cậy mạnh không giúp mà quấy rối, Tần Thiên cũng hết cách.
Đồ Sơn chiến thiên nhìn Tần Thiên: "Ngươi cũng có không ít bảo vật đấy."
Tần Thiên cười cười: "Sau này chúng ta là người một nhà, tiền bối cần giúp đỡ cứ nói."
Đồ Sơn chiến thiên liếc Tần Thiên một cái, chỉ vào bạch tiêu như: "Đừng lôi kéo làm quen, ta nể mặt đứa nhỏ này nên mới giúp ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận