Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 380: Mười ngày ước hẹn (length: 7954)

Ngoài cái đó ra còn thu hoạch được một chút Hoang Thần khí.
Tần Thiên cho Vị Ương, Khương Hồng Thược, Chúc Yên La, Tiêu Phong mỗi người một thanh.
Cái khác thì có, liền không cho.
Lúc vây quét tam tộc, Tần Thiên không đi cùng, bởi vì cường giả của tam tộc chết gần hết rồi, át chủ bài lớn nhất cũng đã giao chiến trong trận trước, không có nguy hiểm gì.
Hai ngày sau, tất cả mọi người thắng lợi trở về, có nhiều tài nguyên tu luyện như vậy, tốc độ tu luyện của mọi người cũng sẽ tăng lên rất nhiều.
Sau đó Tần Thiên thu nhập Văn Nhân Mục Nguyệt và đám Đạo Binh vào trong Sơn Hà Ấn để tu luyện, còn những người khác thì chuẩn bị riêng rẽ rời đi, về địa bàn của mình.
Trước khi đi, Phạm Thanh Nguyệt đến từ biệt Tần Thiên: "Dạo này ta chuẩn bị đi tiền tuyến tu hành."
Tần Thiên nhìn sang, chú ý thấy trong mắt nàng thoáng hiện một tia không nỡ.
Biểu tình này cũng làm Tần Thiên xúc động, dù sao lòng người cũng chỉ bằng da bằng thịt, bọn họ là sinh tử chi giao, sao có thể vô tình được.
Tần Thiên mỉm cười: "Có lẽ chẳng bao lâu nữa ta cũng sẽ đi tiền tuyến, đến lúc đó ta đi tìm ngươi."
Phạm Thanh Nguyệt cười đáp, "Ta chờ ngươi."
Nghĩ ngợi một chút, Tần Thiên gọi Vị Ương, Khương Hồng Thược, Chúc Yên La đến.
Hắn nhìn ba nàng rồi hỏi: "Các ngươi có muốn đi tiền tuyến không, nếu muốn thì để Thanh Nguyệt dẫn các ngươi đi cùng."
Vị Ương liền gật đầu nói, "Ta nguyện ý đi." Giờ phút này nàng cũng rất muốn mạnh lên, không muốn thua kém người khác.
Khương Hồng Thược và Chúc Yên La cũng đồng ý theo.
Còn về Tần Thiên, hắn hiện tại vẫn chưa thể đi tiền tuyến được.
Bởi vì hắn vẫn còn một số chuyện muốn hoàn thành ở nơi này, ví như thu thập các chiếc nhẫn còn lại, ví như giải quyết vực sâu phong ấn Bất Tử Đạo Hồn.
Nếu Bất Tử Đạo Hồn không giải quyết thì đến lúc đó Luân Hồi Điện chắc chắn sẽ bị đồ sát.
Tần Thiên ở Hồ tộc hai ngày sau, Bạch Tiểu Như muốn bế quan, nàng vừa mới đột phá gông cùm xiềng xích, còn cần một khoảng thời gian để củng cố.
Sau khi Bạch Tiểu Như bế quan, Tần Thiên liền theo An Diệu Lăng về Luân Hồi Vực.
Luân Hồi Điện, vừa tới khuê phòng của An Diệu Lăng, Tần Thiên đã vội vàng ôm hôn nàng.
An Diệu Lăng hơi giãy dụa, nhưng dần dần từ bỏ.
Hai tay nàng ôm chặt lấy sau lưng Tần Thiên, mười ngón tay cứng đờ.
Rất lâu sau, hai người mới rời môi.
Cảm giác nhuyễn hương trong ngực khiến Tần Thiên vô cùng hạnh phúc.
Hắn nhìn An Diệu Lăng cười nói: "Tu vi củng cố xong chưa?"
Gương mặt xinh đẹp của An Diệu Lăng ửng đỏ, nàng quay đầu đi, nhỏ giọng nói, "Chưa."
Tần Thiên nâng gương mặt nàng lên, lại hỏi: "Còn bao lâu nữa."
An Diệu Lăng im lặng, Tần Thiên ghé môi hôn nàng một cái: "Nhanh nói."
"Một tháng."
Tần Thiên lại xông tới, chặn miệng An Diệu Lăng.
Giờ khắc này, thời gian dường như ngưng đọng.
Nhưng rất nhanh liền bị phá vỡ.
Bởi vì An Diệu Lăng cảm giác có một thứ mềm mại, đang đột phá phòng tuyến.
Thân thể nàng trong nháy mắt cứng đờ.
Ba phút sau, Tần Thiên lại hỏi lần nữa: "Phải bao lâu."
An Diệu Lăng cau mày, cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Mười ngày."
Lần này Tần Thiên không làm càn nữa, với tính tình của An Diệu Lăng quả thực cần một chút thời gian để điều chỉnh chính mình.
Tần Thiên nhếch miệng cười: "Vậy thì mười ngày, mười ngày này ta sẽ mỗi ngày làm cho nàng món ngon, vừa khéo chúng ta cùng nếm thử thịt rồng và hổ tiên Đạo cảnh."
An Diệu Lăng cúi đầu: "Ta không ăn."
Buổi tối, hai người ôm nhau ngủ, trước khi ngủ, Tần Thiên kể cho nàng nghe vài câu chuyện tình yêu dân gian.
Muốn dùng những câu chuyện này để làm rung động nàng, để nàng tràn ngập ước mơ về tình yêu.
Hai ngày sau đó trôi qua rất bình yên.
Đến ngày thứ ba, lúc hai người đang uống rượu, Tử Phù đến bẩm báo: "Điện chủ, Tư Không Thần đến cầu kiến."
Nghe vậy, An Diệu Lăng hơi nhíu mày, "Hắn chẳng phải đã sớm đi tiền tuyến rồi sao?"
"Hắn lại trở về, nói là cố ý trở về thăm nàng."
"Tư Không Thần là ai?" Tần Thiên nhìn An Diệu Lăng.
"Một kẻ theo đuổi ta nhưng bị ta cự tuyệt." An Diệu Lăng tùy tiện trả lời.
Tần Thiên lập tức giật mình trong lòng.
Ngọa Tào!
Cái này mấu chốt có phải tình địch không?
Thấy vẻ mặt kỳ lạ của Tần Thiên, An Diệu Lăng lãnh đạm nói: "Ta có người theo đuổi thì cũng bình thường thôi mà?"
"Chỉ là dám cùng ta thổ lộ thì có chút ít mà thôi."
Nói xong, nàng nhìn Tử Phù: "Đi thôi, đi xem thế nào."
Lập tức hai người đi ra ngoài, Tần Thiên cũng vội vàng đuổi theo, muốn xem thử đó là người thế nào.
Trên đường, hắn truyền âm hỏi Tử Phù về tình hình của Tư Không Thần.
Tử Phù đáp: "Tư Không Thần là gia chủ của Tư Không gia, Tư Không gia từng là thế lực lớn thứ hai ở Luân Hồi Vực, cũng là một gia tộc luyện khí, chỉ là sau này cả nhà được mời đến tiền tuyến..."
Rất nhanh, Tần Thiên nhìn thấy một nam tử áo trắng.
Nam tử dáng người thon dài, tuấn mỹ tuyệt luân, nhìn bề ngoài thì phóng khoáng không câu nệ, nhưng trong mắt lơ đãng lóe lên tinh quang khiến người ta không dám xem thường.
Đây chính là Tư Không Thần kia, phán đoán từ khí tức, tuyệt đối đã đạt đến Đạo cảnh.
Tư Không Thần nhìn thấy An Diệu Lăng thì hai mắt sáng lên, trong mắt trong nháy mắt lộ ra vẻ nóng rực: "Diệu Lăng muội muội càng ngày càng xinh đẹp rung động lòng người."
An Diệu Lăng nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ta không quen ngươi, gọi ta là An Diệu Lăng."
Tư Không Thần như bị dội một gáo nước lạnh, biểu hiện cứng đờ trong giây lát, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại được, "Vậy ta gọi An cô nương đi, không ngờ lâu rồi không gặp, dù sao cũng là người xa lạ."
"Lần này ngươi đến có chuyện gì không?" An Diệu Lăng vào thẳng vấn đề.
"Ta lần này đại diện phía trên đến mời cô qua đó, tiền tuyến cần cô."
An Diệu Lăng khẽ gật đầu:
"Biết rồi, qua ít ngày thu xếp xong chuyện, ta tự nhiên sẽ qua."
"Nếu không có chuyện gì khác, mời về đi."
Tư Không Thần thầm cười khổ, vẫn trước sau như một lạnh lùng.
Bất quá hắn cũng không nản lòng, đến tiền tuyến có thể thường xuyên tiếp xúc, thế nào cũng sẽ có cơ hội.
Mà lại bọn họ là gia tộc luyện khí, hắn cho rằng An Diệu Lăng sớm muộn cũng sẽ cần đến mình, Lập tức hắn lấy ra một bộ nội giáp nói: "Đây là Huyền Băng Thần Giáp do Tư Không gia ta chế tác, Hoang Thần khí cực phẩm, coi như là quà gặp mặt cho An cô nương."
An Diệu Lăng liếc qua: "Vô công bất thụ lộc."
Tư Không Thần tiếp lời: "Mong An cô nương nhận lấy đi, cô nhận rồi, ta liền lập tức đi ngay."
An Diệu Lăng im lặng, dường như đang suy nghĩ.
Lúc này, Tần Thiên không vui, ở ngay trước mặt mình, đưa giáp cho người phụ nữ của mình, chuyện này sao có thể nhịn được.
Lập tức, hắn bước ra nói: "Không muốn tức là không muốn, mang đồ của ngươi mau chóng rời đi."
Nghe vậy, Tư Không Thần sa sầm mặt, nhìn về phía Tần Thiên.
Một kẻ Thần Đế?
Chắc hẳn là đệ tử của Luân Hồi Điện.
Lập tức hắn lạnh giọng nói: "Ta nói chuyện với điện chủ của các ngươi, một tên đệ tử như ngươi có tư cách xen vào sao?"
"Ta có tư cách hay không đến phiên ngươi nói sao?" Tần Thiên lập tức phản bác, dừng một chút, khinh miệt nói: "Đâu phải đồ gì tốt, còn cứ nhất quyết đưa?"
Hừ!
Tư Không Thần lạnh lùng nói: "Đồ không có mắt, đây là nội giáp Hoang Thần khí cực phẩm đấy, ngươi biết cái gì là Hoang Thần khí cực phẩm không?"
Lúc này Tần Thiên đã muốn lấy Sơn Hà Ấn ra để trấn áp Tư Không Thần một phen, nhưng nghĩ lại thì thôi.
Người trước mắt này nhìn không giống kẻ tốt lành gì.
Vạn nhất hắn về tiền tuyến tuyên truyền giúp mình một đợt, vậy sau này chắc chắn sẽ rắc rối không ngừng.
Nghĩ ngợi một lúc, Tần Thiên nói: "Cái loại như ngươi, còn chưa xứng khoe khoang trước mặt ta, ta có thể rèn đúc ra thứ tốt hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận