Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 142: Phượng Loan cổ tộc xin thuốc (length: 8155)

"Ngươi để nàng đến đây đi, ta đến cùng nàng nói chuyện."
Văn Nhân Mục Nguyệt nhẹ gật đầu, liền cùng Triệu Linh Vận phát truyền âm.
"Có thể luyện chế đan dược, là minh chủ liên minh trấn ma chúng ta, ngươi mang theo linh dược luyện đan trước tới a".
Nhận được tin tức của Văn Nhân Mục Nguyệt, Triệu Linh Vận vô cùng mừng rỡ.
Cuối cùng đã tìm được hy vọng.
Minh chủ liên minh trấn ma, nàng có chút nghe thấy, nghe nói là một người trẻ tuổi dáng dấp hơi đẹp trai.
Về phần làm sao lên làm minh chủ, tục truyền là bởi vì thần ý chỉ Quang Minh.
Nghĩ đến đây, nàng hoài nghi Tần Thiên bảo nàng qua đó, cho nàng luyện đan là có ý đồ không thuần.
Dù sao đối phương là một người trẻ tuổi huyết khí phương cương.
Nàng cảm thấy đối phương thèm muốn thân thể của nàng.
Trước đó mỗi một người đến nịnh bợ nàng, kết giao với nàng những thiên kiêu, đều là thèm muốn thân thể của nàng.
Bởi vì dung mạo của mình, liền xem như trong đông đảo cổ tộc, cũng có thể xếp vào mười vị trí đầu.
Nàng đều đã quen rồi.
Nghĩ đến đây nàng có chút thất vọng, minh chủ trong truyền thuyết cũng không thể ngoại lệ.
Bất quá bất kể như thế nào, nàng vẫn là phải đi một chuyến.
Lấy được đan dược trước rồi tính.
Nghĩ đến đây, nàng liền lên đường hướng Tần phủ Sùng Minh Đế Quốc mà đến.
Vài ngày sau.
Trên không Sùng Minh thành, ba con Phượng Loan Điểu, kéo một cỗ xe ngựa hoa lệ bay qua.
Một màn này, khiến những người trong cung Minh Y Liên vô cùng bất mãn.
Nhưng khi nàng nhìn thấy phương hướng xe ngựa bay đi là Tần phủ, liền không đi ngăn cản.
Xe ngựa bay qua, cũng thu hút không ít người chú ý.
Bởi vì ba con Phượng Loan Điểu này vậy mà đều là Đế Cảnh.
Cuối cùng xe ngựa rơi xuống cổng Tần phủ.
Màn cửa vén ra.
Một vị mỹ nữ mặc áo đỏ, dáng điệu uyển chuyển, dáng vẻ thướt tha mềm mại đi ra.
Nàng chính là Triệu Linh Vận.
Người đứng ngoài xem náo nhiệt, nhìn thấy cô gái xinh đẹp cao quý như vậy thì lập tức ngây dại.
Triệu Linh Vận cao ngạo liếc nhìn bốn phía, tựa hồ rất hưởng thụ loại ánh mắt này của người khác.
Lúc này đại môn Tần phủ cũng mở ra.
Mở cửa chính là Văn Nhân Mục Nguyệt.
Triệu Linh Vận đi tới, cười nói: "Mục Nguyệt tỷ tỷ tốt."
Văn Nhân Mục Nguyệt gật một cái. "Đi thôi, ta dẫn ngươi đi gặp Tần công tử."
Sau đó nàng mang theo Triệu Linh Vận hướng nội viện Tần phủ đi đến.
Trên đường nàng cũng cùng Triệu Linh Vận nói qua tình hình của Tần Thiên.
Tần Thiên ngoài việc là minh chủ tứ đại thế lực bọn họ ra, thực lực cũng có thể so với Thiên Tôn, hơn nữa còn là luyện đan sư và luyện khí sư cấp Chí Tôn.
Hàng loạt thân phận này, khiến Triệu Linh Vận khiếp sợ không gì sánh nổi.
Nhưng ngay lập tức, nàng lại có chút tự ngạo, cùng một tia khinh thường.
Tần Thiên coi như ưu tú, còn không phải thèm muốn thân thể mình, muốn mình luyện đan.
Bất quá nàng cũng có quyết định, có thể thử kết giao, nhưng là nàng sẽ không đem thân thể mình tuỳ tiện giao cho Tần Thiên.
Rất nhanh nàng đã đến nội viện.
Nàng nhìn thấy một vị nam tử tướng mạo anh tuấn.
Toàn thân tản ra khí tức ánh nắng, lại làm nàng cũng có một chút rung động.
Người trước mắt này, so những người đàn ông theo đuổi nàng trước kia mạnh hơn nhiều.
Liền xem như thiếu chủ long tộc Ngạo Cát Nguyên cũng kém xa.
Bất kể là dung mạo, khí chất hay thân phận, cũng không thể sánh bằng.
Bất quá trong ấn tượng của nàng, đàn ông dáng vẻ đẹp trai đều hoa tâm, đệ đệ của nàng chính là như vậy.
Tần Thiên nhìn về phía Triệu Linh Vận, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi là Triệu Linh Vận?"
"Đúng vậy, Tần công tử." Triệu Linh Vận lễ phép trả lời một câu, rất là cẩn thận.
Không hề có dáng vẻ của người có việc cầu người.
Bởi vì nàng cảm thấy người trước mắt đã có mưu đồ, vậy liền không cần thiết quá khách khí.
Như vậy ngược lại là tự hạ giá mình, để người khác coi thường.
"Mời ngồi." Tần Thiên nhẹ gật đầu nói.
Văn Nhân Mục Nguyệt một bên rót nước trà, Tần Thiên bưng lên uống.
Triệu Linh Vận thấy có chút ngoài ý muốn.
Luận về dung mạo và thân phận đều không thể so sánh với mình kém Văn Nhân Mục Nguyệt, vậy mà lại đi châm trà cho Tần Thiên, làm chuyện của người ở.
Điều này khiến nàng có chút coi thường Văn Nhân Mục Nguyệt, nàng cảm thấy Văn Nhân Mục Nguyệt căn bản không hiểu lòng của đàn ông.
Rất dễ dàng có được, thường thường sẽ không trân trọng, nữ nhân nên thận trọng một chút.
Tần Thiên nhìn ra một tia ngạo mạn của Triệu Linh Vận.
Cho nên hắn chỉ uống trà, cùng Văn Nhân Mục Nguyệt nói chuyện phiếm.
Hoàn toàn không bàn đến chuyện luyện đan.
Một lát sau Triệu Linh Vận có chút gấp, thế là nàng mở miệng nói: "Tần công tử, mục đích ta đến lần này là muốn nhờ ngươi giúp ta luyện chế một viên đan dược."
"Dược liệu ta đều mang đến." Nói xong nàng lấy dược liệu đưa về phía Tần Thiên.
Tần Thiên nhíu mày, mình còn chưa đáp ứng đã đưa đồ tới?
Ta thiếu nợ nàng?
Đây không phải là đến thỉnh cầu hỗ trợ, quá đường đột, hoàn toàn không xem mình là người ngoài.
Nghĩ tới đây, Tần Thiên không nhận đồ Triệu Linh Vận đưa tới.
Mà nói: "Đan dược ta ngược lại có thể luyện chế, nhưng vì sao ta phải giúp ngươi luyện đan?"
"Phải biết luyện dược rất tốn thời gian và tinh lực."
Vẻ mặt Triệu Linh Vận có chút cứng đờ, nhếch mép lộ ra một vòng khinh thường nhàn nhạt.
Quả nhiên đàn ông đều như vậy, bây giờ đã bắt đầu đòi hỏi lợi ích.
Bất quá nàng rất để ý sự trong sạch thân thể mình, nàng sẽ không vì một viên đan dược mà bán mình.
Thế là nàng mở miệng nói: "Công tử là người thấy việc nghĩa, lại là minh chủ Trấn Hồn Minh."
"Người như ngài cao quý, tùy tiện luyện chế một viên đan dược liền có thể cứu phụ thân ta, cớ sao mà không làm?"
"Về sau cổ tộc Phượng Loan ta cũng sẽ ghi nhớ đại ân của Tần công tử, tộc nhân của chúng ta cũng sẽ cảm kích ngài."
Triệu Linh Vận vừa mở miệng đã nâng Tần Thiên lên.
Nàng cho rằng người có năng lực nên giúp đỡ người khác, nhất là mình.
Nghe được lập luận đảo ngược này, Tần Thiên ngược lại có chút buồn cười.
Lập tức, hắn nhìn về phía mỹ nhân trước mắt, da trắng xinh đẹp, đôi chân dài, dài đã đẹp lại kiều mị.
Lại phối hợp với vẻ mặt nhu nhược hiện tại của nàng, không phải chính là Bạch Liên Hoa trong tiểu thuyết sao.
Khi đọc tiểu thuyết, hắn ghét nhất loại nhân vật này.
Trước kia hắn luôn cho là không có loại người này, không ngờ hôm nay thế mà lại để hắn đụng phải.
Lúc ban đầu, hắn còn muốn thông qua Triệu Linh Vận để hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng bây giờ, vẫn là thôi đi.
Có rất nhiều người đàn ông thích loại phụ nữ này, nguyện ý vì loại phụ nữ này nỗ lực.
Nhưng Tần Thiên sẽ không, bởi vì hắn không thiếu phụ nữ.
Văn Nhân Mục Nguyệt so Triệu Linh Vận ưu tú hơn, mình muốn là có thể có được.
Tội gì đi đáp ứng loại người này.
Loại Bạch Liên Hoa giỏi ngụy trang này, không xứng đi theo mình.
Nghĩ tới đây Tần Thiên mở miệng nói, "Thật xin lỗi, ta và ngươi không quen, cho nên cũng không có nghĩa vụ giúp ngươi luyện đan."
"Phụ thân ngươi và ta lại càng không quen, người sắp chết trên thiên hạ nhiều lắm, ta không thể mỗi người đều đi cứu."
"Ta cũng không phải Thánh Mẫu."
"Về phần việc nhất tộc Phượng Loan các ngươi cảm tạ, ta lại càng không cần."
Nói xong sắc mặt Tần Thiên trở nên lạnh lẽo, có chút ý đuổi khách.
Triệu Linh Vận nóng nảy.
"Công tử ngươi chỉ cần tốn một chút thời gian, liền có thể cứu phụ thân ta, vì sao không thể từ bi?"
Tần Thiên đứng lên, giọng lạnh lùng nói: "Không thể, muốn biết vì sao không?"
"Bởi vì ta không thích tính cách này của ngươi, thậm chí có chút đáng ghét."
"Hiểu chưa? Đã hiểu rồi thì rời khỏi Tần phủ của ta."
Thân thể mềm mại của Triệu Linh Vận run lên, nàng cảm thấy khuất nhục, chưa từng có người đàn ông nào từng nói chuyện với nàng như vậy.
Trước kia gặp những người đàn ông đều tìm mọi cách để lấy lòng nàng, mà người trước mắt thế mà...
Nhất thời nàng có chút không chấp nhận được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận