Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 582: Lịch luyện (length: 8212)

"Ngươi nói ai yếu?" Thiếu niên lập tức nổi nóng, hắn trong đám đệ tử đời ba của Trường Kiếm Tông cũng là người nổi bật, đã từng vượt cấp khiêu chiến, dù không thắng nhưng cũng cầm cự được trăm chiêu.
Tần Thiên lắc đầu, không muốn phí lời: "Đã ngươi muốn đánh thì bắt đầu thôi."
Thiếu niên nhếch miệng, bắt đầu tích tụ khí thế.
Nhưng đúng lúc này, Tần Thiên đấm một quyền, thiếu niên lập tức bay ngược ra ngoài, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Cảnh này khiến mọi người ngây người, kể cả tông chủ Trường Kiếm Tông.
Tần Thiên nhìn về phía tông chủ Trường Kiếm Tông: "Tiền bối nên gọi người nào có khả năng đánh hơn đến đi."
"Ta ngược lại xem thường công tử rồi." Tông chủ Trường Kiếm Tông quay đầu nhìn xuống dưới, lại gọi: "Lâm Nhan, ngươi lên đi."
"Vâng, sư tôn." Một nữ tử từ dưới lên tiếng rồi bay lên.
Tần Thiên nhìn nữ tử, phát hiện nàng ở cảnh giới Hắc Động Tinh, Tần Thiên hài lòng gật đầu: "Cũng không tệ."
Nghe đối phương khen, Lâm Nhan cau mày, vì nàng hơn đối phương ba cảnh giới mà chỉ nhận được một đánh giá "không tệ".
Nàng nhìn Tần Thiên, không vui nói: "Công tử có chút tự tin quá rồi thì phải?"
"Ta có tự tin hay không, ngươi lát nữa sẽ biết."
"Tốt, ta cũng muốn lãnh giáo một chút." Lâm Nhan lạnh giọng nói.
"Tiếp chiêu." Lâm Nhan hô to rồi trực tiếp vung kiếm chém tới.
Tần Thiên bất ngờ rút Phệ Hồn Kiếm, mượn lực súc kiếm, một chiêu đánh bay Lâm Nhan.
Lâm Nhan ổn định thân hình, liếc qua vỏ Vĩnh Hằng Kiếm, có chút khinh thường.
Lập tức, nàng lại chém tới.
Tần Thiên gạt ngang kiếm đỡ, rồi xoay người chém ngang.
Xoẹt!
Lâm Nhan dễ dàng gạt một kiếm này của Tần Thiên, sau đó nàng xuất kiếm càng lúc càng nhanh.
Tần Thiên hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, chỉ khi dùng kỹ năng thuấn giới mới có thể thoáng phản kích, hắn hoàn toàn dựa vào thân thể mạnh mẽ mà chống đỡ.
Nhục thể hắn ở Hư Động cảnh, lại thêm Kim Thân cùng lần trước được Huyền Hoàng chi nguyên tăng cường, nên dù Lâm Nhan cũng khó làm bị thương hắn.
Lâm Nhan đánh rất bực bội, nàng nhìn Tần Thiên: "Ngươi là con rùa đen à?"
Tần Thiên nhìn thẳng Lâm Nhan: "Ngươi cao hơn ta ba cảnh giới, mà chỉ có chút bản lĩnh đó thôi?"
Hắn lắc đầu: "Không đau không ngứa, thật là vô vị."
Nghe vậy, Lâm Nhan lập tức cảm thấy nhục nhã, đúng vậy, mình hơn đối phương tới ba cảnh giới, mà lại không làm gì được đối phương, thật là mất mặt.
Mà dưới kia bao nhiêu đệ tử đang nhìn, nàng là người mạnh nhất của thế hệ trẻ tuổi tông môn, không thể mất mặt được.
Lập tức nàng bắt đầu vận động huyết mạch trong cơ thể, rồi dùng bí pháp tăng cường chính mình.
Thấy khí tức của Lâm Nhan không ngừng tăng lên, Tần Thiên hài lòng gật đầu: "Như vậy mới đáng coi, đến đây, hy vọng ngươi có thể làm bị thương được ta."
"Như ngươi mong muốn." Lâm Nhan lạnh giọng nói, rồi vung kiếm chém tới.
Tần Thiên cũng vung kiếm chém tới, quyết chiến một phen.
Xoẹt!
Hắn bị chấn động lùi lại, chưa kịp ổn định, kiếm của Lâm Nhan lại tới.
Hắn chỉ có thể vội vàng đỡ, không quá mấy chiêu, trên người Tần Thiên đã có một vết kiếm, rồi vết thứ hai, vết thứ ba.
Đến sau trên người hắn đầy những vết kiếm.
Tần Thiên đau nhe răng trợn mắt, nhưng hắn không hô ngừng, hắn có Bất Tử Bá Thể, những tổn thương này không những không cản trở mà còn giúp nhục thân của hắn tăng lên.
Bên cạnh Mông Hân có chút không đành lòng, nhưng nàng không ngăn cản, đó là lựa chọn của Thiếu chủ.
Trong chiến đấu, Tần Thiên cuối cùng cảm nhận được cảm giác áp bức, đồng thời hắn cũng biết thiếu sót của mình.
Trước đây mình quá ỷ lại kỹ năng thuấn giới, nếu không có thuấn giới thì mình chẳng là gì.
Thế là hắn liền cố nén, không chủ động dùng thuấn giới.
Trong quá trình bị ngược, Tần Thiên dần dần thích ứng nhịp độ công kích của Lâm Nhan, cũng từ nàng học được rất nhiều kỹ xảo xuất kiếm và cách dùng thần lực.
Điều này khiến tốc độ xuất kiếm của hắn dần dần tăng lên, đôi khi cũng có thể đánh trả.
Lâm Nhan nhìn người đàn ông đầy vết kiếm trước mắt mà vẫn tiếp tục chiến đấu, không khỏi nảy sinh sự khâm phục.
Người đàn ông kiên cường như vậy, Trường Kiếm Tông của nàng không có.
Khi vết thương càng nhiều, Tần Thiên cảm thấy nguy cơ tử vong, nhưng hắn không hề sợ hãi mà đón thẳng tới.
Đây mới là kiếm đạo, thông suốt ý nghĩ, bình cảnh cảnh giới của Tần Thiên cũng bắt đầu lỏng ra, chỉ cần tiếp tục chiến thêm vài trận, chắc chắn sẽ đột phá.
Lập tức, hắn bắt đầu ngưng tụ lôi điện trên Phệ Hồn Kiếm.
Một khắc sau, thân như thiểm điện, với tốc độ cực nhanh, chém ra một kiếm.
Kinh Lôi Kiếm!
Oanh!
Lâm Nhan trực tiếp bị đánh bay.
Lần này Tần Thiên không dùng kỹ năng.
Lâm Nhan bay trở về, không tiếp tục ra chiêu, vì nàng không cách nào đánh bại người đàn ông trước mặt, và nàng cảm giác đối phương còn cất giấu.
Tần Thiên cũng không ra chiêu nữa, trận chiến này mục đích đã đạt được.
Hắn không dùng thuấn giới, hay Điệp Huyệt mà vẫn có thể đánh bay đối phương, vậy nếu toàn kỹ năng của mình cùng ra, có lẽ có thể giết đối phương.
Tần Thiên cười nói với Lâm Nhan: "Cùng cô nương đánh một trận, ta thu hoạch được rất nhiều, lần này đến đây thôi, lần sau có cơ hội tái chiến."
Lâm Nhan khẽ gật đầu: "Ta lần này cũng có chút thu hoạch, chờ mong được đánh với ngươi lần nữa."
"Cáo từ." Tần Thiên chắp tay rồi cùng Mông Hân quay người rời đi.
"Còn có cơ hội gặp nhau sao?" Lâm Nhan hơi xuất thần, dù sao nam tử này quá ưu tú, thấp hơn mình ba cảnh giới mà còn có thể chiến ngang với mình.
Nàng nhìn tông chủ Trường Kiếm Tông: "Sư phụ, bọn họ là ai?"
"Không biết, nhưng thân phận thiếu niên kia chắc chắn không tầm thường."
"Thực sự không tầm thường, nếu như chiến đấu ở cùng cảnh giới, e là ta không chịu nổi hắn mấy chiêu." Lâm Nhan gật đầu đồng ý.
"Không chỉ có vậy, cô gái bên cạnh hắn thực lực cũng không thua kém gì ta, mà nàng lại gọi thiếu niên đó là Thiếu chủ, điều này cho thấy thân phận thiếu niên đó rất không đơn giản."
"Vi sư đoán hẳn là hắn đến từ Vô Cực Đại Thế Giới, hoặc là thiên kiêu của Thái Sơ Đại Thế Giới."
Lâm Nhan khẽ gật đầu: "Nghe nói Vô Cực Đại Thế Giới đang chiêu binh, ta cũng muốn đến đó."
"Muốn đến thì đến thôi, đến đó kiến thức thiên tài ở thế giới khác cũng tốt, tránh cho ở Trường Kiếm Tông thành ếch ngồi đáy giếng."
Lâm Nhan gật đầu: "Sư phụ, vậy con xin đi." Nói xong Lâm Nhan liền quay người đi, tới Thời Không Điện, cưỡi tinh không lữ hành thuyền, nàng mong chờ gặp lại Tần Thiên.
Nhưng Tần Thiên không ngồi thuyền mà bay tới đại thế giới kế tiếp, hắn cần tiếp tục chiến đấu.
Trong trận chiến sinh tử đi lĩnh hội kiếm đạo, sẽ nhanh hơn nhiều so với việc khổ tu.
Đương nhiên, phương pháp này không phải ai cũng hợp, hắn là kiếm tu, kiếm chủ sát phạt, nên trong chiến đấu hắn sẽ tăng lên nhanh hơn một chút.
Nếu là An Diệu Lăng tu luyện Luân Hồi Chi Đạo thì không giống, vì nàng cần lĩnh hội luân hồi.
Sau đó Tần Thiên đi thêm hai đại thế giới, tìm người mạnh nhất của thế hệ trẻ để đánh, tiếp tục tăng lên bản thân.
Đánh mấy trận, dù cảnh giới không đột phá, nhưng thực lực của hắn tăng lên không ít.
Bây giờ hắn không dùng thuấn giới mà chỉ dùng kiếm kỹ cũng có thể miễn cưỡng chiến ngang với đối phương cao hơn ba cảnh giới.
Sau khi hoàn thành các trận khiêu chiến ở các đại thế giới dọc đường, Tần Thiên cuối cùng cũng đến Vô Cực Đại Thế Giới.
Thế giới này lớn hơn đại thế giới bình thường rất nhiều, ngay lập tức, Tần Thiên bắt đầu tìm kiếm Phạm Thanh Nguyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận