Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 1948: Đột phá (length: 8734)

Khóe miệng Bạch Thiếu Hoa hơi nhếch lên, một kiếm chém tới, lập tức đất bằng nổi gió.
Kiếm kỹ bậc Thiên phẩm thượng thừa, Cuồng Phong Kiếm!
Một luồng gió hình lưỡi dao mắt thường có thể thấy, ẩn chứa kiếm ý tàn bạo, lao về phía Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti biến sắc, thi triển chiêu thức mạnh nhất của nàng, kiếm kỹ bậc Thiên phẩm thượng thừa. Kiếm Vũ Trường Không!
Oanh!
Khi hai chiêu va vào nhau, kiếm ảnh đầy trời của Yến Thanh Ti trong nháy mắt tan rã.
Đồng thời.
Cả người nàng liền lùi lại mấy chục bước, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi.
"Đây chính là uy lực kiếm ý sao?"
"Vậy thì còn đánh như thế nào?" Các đệ tử vây xem kinh hãi thốt lên.
Mạc Vấn Thiên biết để Yến Thanh Ti tiếp tục chiến đấu cũng không có ý nghĩa gì.
"Thanh Ti, nhận thua đi!" Mạc Vấn Thiên khuyên nhủ.
"Không, ta muốn thử xem."
Sự cố chấp của Yến Thanh Ti khiến Mạc Vấn Thiên có chút choáng váng.
Cuối cùng hắn thuận theo ánh mắt Yến Thanh Ti nhìn về phía Tần Thiên.
"Thật đúng là đồ nam nhân gây họa, nghiệt duyên a."
"Ngươi mau nhận thua đi, chẳng lẽ ngay cả sư phụ ngươi cũng không nghe sao?" Mạc Vấn Thiên tiếp tục khuyên nhủ.
Hắn biết tiếp tục, Yến Thanh Ti nhất định sẽ bị thương nặng.
Yến Thanh Ti vẫn không hề lay động.
Bạch Thiếu Hoa cười lạnh một tiếng, lại vung một kiếm.
Yến Thanh Ti lần nữa bị đánh lui.
"Cũng có cốt khí đấy, vậy mà ngươi như vậy thì đừng trách ta ra tay tàn nhẫn."
Dứt lời, hắn lần hai sử dụng kiếm ý.
Cuồng Phong Kiếm!
Lại một luồng gió mang theo kiếm ý đánh tới.
Oanh!
Nàng trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, trên cánh tay cũng lưu lại một vết kiếm.
Tần Thiên có chút không đành lòng, trực tiếp nhảy lên đón lấy Yến Thanh Ti.
Hai người chậm rãi rơi xuống.
"Oa! Đẹp quá!"
"Nếu là ta bị thương, Tiểu sư thúc có ôm ta không!" Một nữ đệ tử bên cạnh ngưỡng mộ nói.
Lúc này Yến Thanh Ti trong ngực Tần Thiên đã đỏ bừng mặt.
Tần Thiên lấy ra một viên đan dược bậc Địa phẩm cực phẩm nhét vào trong miệng của nàng, vết thương lập tức ổn định.
Vết thương cũng bắt đầu chậm rãi khép lại.
"Tiểu tử thối, ngươi còn muốn ôm bao lâu?" Mạc Vấn Thiên thấy rau xanh nhà mình bị Tần Thiên ôm, có chút không vui.
Nghe Mạc Vấn Thiên nói, Yến Thanh Ti vội vàng từ trong ngực Tần Thiên chạy ra.
Tần Thiên nhìn về phía An Diệu Lăng, thản nhiên nói, "Đi thôi! Giải quyết hắn ta còn muốn về cho cá ăn."
"Ừm!"
An Diệu Lăng trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người đi ra phía trước.
Trong ấn tượng của bọn họ, An Diệu Lăng mặc dù là một thiên tài tuyệt thế.
Nhưng cũng mới nhập môn tầm mười năm, tuổi tác cũng nhỏ hơn bọn họ bảy tám tuổi.
Cho nên bọn họ không quá xem trọng An Diệu Lăng.
Nàng không để ý đến ánh mắt của mọi người, chậm rãi nâng ngọc thủ thon lên.
Một thanh kiếm từ không xuất hiện, bay thẳng về phía Bạch Thiếu Hoa.
Dưới sự điều khiển của An Diệu Lăng, Băng Ly Kiếm như cái bóng không ngừng chém về phía Bạch Thiếu Hoa.
Một hơi qua đi, trên người Bạch Thiếu Hoa xuất hiện ba vết kiếm, nằm bệt xuống đất.
Hắn cố gắng ngẩng đầu lên, run rẩy nói, "Đại... đại thành kiếm ý, sao... làm sao có thể?"
Lời này vừa nói ra, mọi người đều dồn ánh mắt về phía An Diệu Lăng.
"Đi thôi! Sư phụ."
Tần Thiên gật nhẹ đầu, mang theo An Diệu Lăng rời đi.
Ha ha ha!
Mạc Vấn Thiên phá lên cười.
"Xem ra thế hệ trẻ tuổi, An Diệu Lăng tông ta nhất chi độc tú a."
Lãnh Nhai nhìn về phía bóng lưng An Diệu Lăng, thoáng hiện một tia cười tà mờ ám.
Sau đó hắn đỡ Bạch Thiếu Hoa lên, bắt đầu chữa thương.
Đợi khi Bạch Thiếu Hoa vết thương khá hơn, Lãnh Nhai lấy ra một lệnh bài ném cho Mạc Vấn Thiên.
"Chỉ tiêu này là của các ngươi." Nói xong cũng dẫn người rời đi.
Trở về Tàng Kiếm Phong, An Diệu Lăng cười nói, "Ôm Yến sư tỷ cảm giác thế nào?"
"Không có ngươi sờ thích hơn."
???
Sau khi cho cá ăn xong, Tần Thiên liền chuẩn bị làm một bữa cơm ăn.
Bảo An Diệu Lăng đi vườn thuốc hái một ít dưa linh, măng đất.
Thuận tiện bổ sung một chút năng lượng vào linh trận trong đất.
Một lát sau, An Diệu Lăng mang theo nguyên liệu nấu ăn trở về, nhưng đằng sau còn có Mạc Vấn Thiên đi theo.
Mạc Vấn Thiên vừa đến đã không nhịn được nói, "Ngày nào cũng toàn làm mấy chuyện vô bổ này."
"Còn để nàng giúp ngươi làm việc, nàng thế nhưng là hy vọng của Côn Luân ta đó."
Không đợi Tần Thiên nói gì, An Diệu Lăng nhíu mày.
"Ta nguyện ý, với lại sư phụ nấu cơm ăn rất ngon."
An Diệu Lăng lại bắt đầu bảo vệ Tần Thiên, với việc này Mạc Vấn Thiên cũng không có cách nào.
Sau đó hắn lấy ra một tấm lệnh bài đưa cho An Diệu Lăng nói, "Ba ngày sau Tiêu Dao Bí Cảnh sẽ mở ra, bên trong có rất nhiều kỳ ngộ."
"Ví dụ như linh dược, bảo vật..."
"Là do ba tông chúng ta bỏ ra cái giá lớn mới mở được."
"Nó có hai hạn chế."
"Một là, chỉ có người dưới cảnh giới Niết Bàn mới có thể đi vào."
"Người trên cảnh giới Niết Bàn đi vào bí cảnh, lối vào sẽ tự động đóng."
"Hai là, con đường thông đạo chúng ta mở chỉ có thể cho chín người vào."
"Cho nên đến lúc đó hy vọng ngươi đi một chuyến."
An Diệu Lăng nhận lấy lệnh bài, nhìn về phía Tần Thiên.
Tần Thiên gật nhẹ đầu.
"Ngươi ở trong tông đã nhiều năm chưa từng ra ngoài, nếu như muốn ra ngoài đi một chút cũng được."
"Vậy ta đi!"
Mạc Vấn Thiên nghe vậy vui mừng khôn xiết.
Có An Diệu Lăng có thực lực Tạo Hóa Cảnh tại đó, nhất định sẽ thu được rất lớn.
Hơn nữa có nàng thì sự an toàn của những người khác cũng được bảo đảm.
Bởi vì khi gặp được bảo vật, khó tránh khỏi những người của tông môn khác sẽ nảy sinh ý đồ xấu.
Ngoài ra, bên trong vẫn tồn tại yêu thú.
Chờ Mạc Vấn Thiên đi, Tần Thiên lấy ra Thời Không Lệnh đưa cho An Diệu Lăng.
"Gặp phải nguy hiểm thì thúc giục cái này."
An Diệu Lăng nhận lấy Thời Không Lệnh cất vào.
Hiện tại Tần Thiên cho nàng bảo bối gì, nàng cũng không cảm giác gì.
Bởi vì Tần Thiên mang đến kinh ngạc cho nàng đã đủ nhiều rồi, quen rồi.
Bận rộn một hồi đồ ăn xong, hai người ngồi xuống, ấm áp dùng bữa.
So với đời trước thanh tâm quả dục, một thân một mình, nàng càng thích thời gian bây giờ hơn.
Bởi vì có sư phụ!
Vị sư phụ này chỗ nào cũng tốt, chỉ là có chút xấu tính.
Thường xuyên làm ra vài việc quá đáng, sau khi làm còn có thể đàng hoàng đưa mọi chuyện cho qua.
Khiến nàng dở khóc dở cười.
Ba ngày sau, An Diệu Lăng cùng Tần Thiên cáo biệt.
Trước khi đi Tần Thiên mượn cơ hội ôm nàng một cái, "Đồ nhi bảo trọng, gặp nguy hiểm thì dùng Thời Không Lệnh."
An Diệu Lăng cũng có chút không nỡ, dù sao mười năm không rời sư phụ rồi.
Bỗng dưng phải xa nhau một chút cũng có chút không quen, nhưng nghĩ đến thời gian đi ra ngoài cũng không dài, thì cũng bình thường trở lại.
An Diệu Lăng đi tới đại điện tông môn.
Trong đại điện còn có Yến Thanh Ti, Hiên Lôi, và một người là đệ tử của Ngọc Kiếm Phong, Tô Lam, Bạch An An.
Sau khi tập hợp xong, Tô Lam dẫn đội xuất phát hướng Tiêu Dao Bí Cảnh.
Tần Thiên một người ở Tàng Kiếm Phong cảm thấy có chút nhàm chán.
Liền chuẩn bị xuống núi, về thăm nhà một chuyến.
Tại tông môn hơn hai mươi năm nay, cứ hai ba năm hắn sẽ về thăm nhà một lần.
Phụ mẫu ở nhà cũng đều là người trong tu hành, chỉ là tu vi không cao.
Ra khỏi tông môn, hắn một đường đi về phía nam.
Đến quốc đô Sùng Minh Quốc, Sùng Minh Thành.
Nhà hắn ở thành bắc, trong một tòa phủ đệ lớn.
Khi hắn đi vào Tần phủ nhà mình, phát hiện mình không vào được.
Nhìn kỹ lại thì ra là có người bày trận pháp.
Sau một hồi loay hoay, hắn rốt cục phá trận tiến vào.
Đi ra ngoài thì phát hiện không có ai, trong lòng hắn lập tức bất an.
Đi một vòng, cuối cùng tại thư phòng của cha hắn phát hiện một phong thư.
Trong thư nội dung đại khái là, ta và mẹ ngươi ra ngoài du ngoạn, chớ nhớ.
Ngoài ra còn để lại cho hắn một cái tiểu nhân, tiểu nhân giống cha hắn như đúc.
Tần Thiên cất tiểu nhân vào, liền đi ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, hắn rơi vào trầm tư.
Trận pháp này, giống như người Thánh Cảnh mới có thể bày, sao lại xuất hiện ở nhà mình?
Xem ra chỉ có chờ lần sau gặp được phụ mẫu thì hỏi.
Ra khỏi nhà, hắn liền đi lang thang trong vô định.
Bất tri bất giác, hắn đã đi dạo đến trong thành, lúc này trong thành đang tổ chức vũ hội.
Người tu hành không chỉ có thể gia nhập tông môn tu luyện, cũng có thể gia nhập quan gia, hoặc là hoàng thất.
Chỉ là so sánh mà nói, các tông môn cấp cao như Côn Luân Kiếm Phái có sức chiến đấu mạnh hơn một chút.
Dù sao thì truyền thừa cũng lâu đời hơn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận