Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 269: Từ Thiên Tuyết ngày cuối cùng (length: 8614)

"Công tử."
"Vào đi."
Từ Thiên Tuyết bưng nước trà đẩy cửa vào, quan tâm hỏi: "Công tử vết thương thế nào rồi?"
"Khôi phục một chút, bất quá còn muốn tĩnh dưỡng một chút thời gian." Tần Thiên tùy tiện trả lời.
Từ Thiên Tuyết đặt nước trà bên cạnh Tần Thiên trên bàn, sau đó đi đến sau lưng hắn, thuần thục xoa bóp lên vai cho hắn.
"Vậy thì chúc công tử sớm ngày hồi phục."
Tần Thiên khẽ gật đầu, hắn cũng coi là trọng thương mới khỏi, tổn thương về mặt tinh thần và thần thức, Tư Nhuận Vạn Vật tác dụng không lớn, vẫn phải dựa vào tĩnh dưỡng.
Từ Thiên Tuyết xoa bóp, làm tinh thần Tần Thiên thả lỏng không ít.
Hắn rất hài lòng sự hầu hạ của Từ Thiên Tuyết, chỉ là hưởng thụ không được mấy ngày, bởi vì mấy ngày nay hắn đã chuẩn bị rời đi.
Còn về Từ Thiên Tuyết, hắn chuẩn bị giới thiệu đến Thiên Tông làm đệ tử, để Kim Lỗi hỗ trợ chiếu cố một chút.
Rất nhanh Tần Thiên đã chìm vào giấc ngủ say.
Từ Thiên Tuyết rời khỏi phòng, lén lút rời khỏi Thiên Tông, đi vào một nơi ám lâu ở Thánh Thiên thành.
Đây là một điểm cứ khác ẩn giấu của Đoạn Hồn Lâu.
Nàng vừa vào ám lâu, liền thấy Xá La xông đến: "Thương thế Tần Thiên thế nào?"
Từ Thiên Tuyết khẽ thi lễ, nói: "Khôi phục một chút, muốn hoàn toàn khôi phục hẳn là còn cần chút thời gian."
Xá La gật đầu nói: "Cho ngươi một nhiệm vụ, nếu như ngươi hoàn thành, Đoạn Hồn Lâu chúng ta giúp ngươi báo thù."
Mặt Từ Thiên Tuyết lộ vẻ vui mừng, chắp tay nói: "Nhiệm vụ gì, trưởng lão cứ nói."
Xá La lấy ra một bình ngọc đưa tới: "Trong này là một giọt siêu cấp Mê Hồn Lộ, vật này bỏ vào nước trà thì vô sắc vô vị, ngươi tìm cách để hắn uống hết.
Chờ hắn mê man, ngươi lén lút mang hắn ra giao cho ta là được."
Nghe vậy, thân thể Từ Thiên Tuyết khẽ run lên, nhưng vẫn là nhận lấy siêu cấp Mê Hồn Lộ.
Thấy vẻ mặt khác thường của Từ Thiên Tuyết, Xá La nhắc nhở: "Đừng quên trên người ngươi còn có Đoạn Hồn Chi Độc, nếu như không có thuốc giải định kỳ, ngươi sẽ đau đớn đến chết.
Chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ, tất cả những chuyện này đều sẽ không xảy ra, chúng ta sẽ còn giúp ngươi báo thù, độc cũng sẽ giúp ngươi giải."
Từ Thiên Tuyết gật đầu thật mạnh, sau đó rời đi.
Một nữ tử áo đen bí mật bước ra: "Trưởng lão, cái siêu cấp Mê Hồn Lộ này có tác dụng với Tần Thiên không?"
Xá La lắc đầu: "Không biết."
"Tiểu tử kia là Vĩnh Hằng Thần Thể, siêu cấp Mê Hồn Lộ có tác dụng hay không thật khó nói."
"Vậy trưởng lão còn..."
Xá La lườm nữ tử áo đen một cái: "Ngươi biết cái gì, đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta, tạm thời thử một lần xem sao.
Không thì chờ các thế lực khác đánh hơi được mà đến, chúng ta càng không có cơ hội, coi như thất bại, Từ Thiên Tuyết chết thì cũng đã chết rồi, chẳng qua chỉ là một quân cờ thôi.
Huống chi, Tần Thiên còn đang dưỡng thương, không phải trạng thái đỉnh phong, khả năng siêu cấp Mê Hồn Lộ có tác dụng vẫn là rất lớn."
Nữ tử áo đen khẽ gật đầu, chắp tay nói: "Trưởng lão anh minh, là thuộc hạ ngu muội."
Từ Thiên Tuyết trở về biệt viện Thiên Tông, liền trốn vào phòng của mình.
Trong phòng, nàng trùm chăn khóc nức nở.
Trong khoảng thời gian chung đụng với Tần Thiên, nàng cảm thấy Tần Thiên là một người tốt.
Bình thường sẽ nói những lời quan tâm người khác, có khi cũng chỉ điểm cho nàng một chút.
Những ngày này nàng rất vui vẻ, sau khi nhà tan cửa nát, Tần Thiên dần trở thành ánh sáng trong lòng nàng, nhưng bây giờ nàng phải tự tay dập tắt nó.
Thút thít một hồi, nàng thu xếp xong tâm tình, cố gắng thể hiện dáng vẻ điềm nhiên như không có gì trước gương.
Nàng có thể không quan tâm đến sinh tử của mình, nhưng thù nhà vẫn phải báo.
Cho nên nàng nhất định phải làm như vậy.
Chờ Tần Thiên tỉnh lại, nàng pha lại một chén trà nóng, bỏ siêu cấp Mê Hồn Lộ vào.
Khuấy mấy lần, nàng bưng trà đi đến phòng Tần Thiên.
Cốc cốc cốc!
"Thiên Tuyết à, vào đi."
Từ Thiên Tuyết đẩy cửa bước vào, tươi cười đi đến bên cạnh Tần Thiên, đưa trà: "Công tử uống chén trà nóng đi."
Tần Thiên cười, tiện tay nhận lấy.
Ngay khi hắn định uống thì đạo kiếm trong Thần Hải đột nhiên rung lên.
Đạo Khí cảnh báo, Tần Thiên đặt chén trà xuống, đột ngột đứng dậy.
Từ Thiên Tuyết giật mình hoảng sợ, vẻ mặt lộ rõ vẻ chột dạ.
Tần Thiên thả thần thức dò xét xung quanh, đợi mấy hơi thở sau, phát hiện không có cường giả tập kích.
Hắn có chút nghi hoặc.
Đạo kiếm không thể vô cớ cảnh báo.
Vì sao nó cảnh báo?
Tần Thiên nghĩ ngợi, cuối cùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Từ Thiên Tuyết.
Vẻ mặt Từ Thiên Tuyết vốn đã chột dạ càng thêm tránh né.
Thấy vậy, Tần Thiên cũng nhận ra Từ Thiên Tuyết có vấn đề.
Nhưng là.
Với thực lực của nàng cho dù hắn ngồi cho nàng giết thì nàng cũng không phá được phòng ngự thân xác của hắn.
Như vậy chỉ có một khả năng, đó là dùng độc.
Hắn nhìn chén trà trên bàn, nghiêm nghị nói: "Uống hết chén nước trà này."
Từ Thiên Tuyết bị dọa liên tiếp lùi lại phía sau.
Cuối cùng vẫn là bại lộ.
Nước mắt của nàng cũng theo đó trào ra.
"Vì sao?" Tần Thiên tức giận nói.
Sau một hồi do dự, Từ Thiên Tuyết kể lại toàn bộ sự tình.
Nghe xong, Tần Thiên cũng không biết phải nói gì cho phải, nàng cũng chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi.
"Nói cho ta nơi ẩn náu của trưởng lão Đoạn Hồn Lâu, ta sẽ không giết ngươi."
Chuyện đã đến nước này, Từ Thiên Tuyết chỉ còn nước nói ra tất cả.
Biết được địa điểm, Tần Thiên trực tiếp tìm đến Chúc Yên La.
Chúc Yên La dẫn hắn, rất nhanh đã tìm đến ám lâu của Đoạn Hồn Lâu.
Xá La có vẻ nóng nảy, trực tiếp phá lâu mà ra, bắt đầu bỏ chạy.
Chúc Yên La thì nhanh chóng đuổi theo.
Tần Thiên cảm thấy trong lâu còn có một người, liền đi tìm.
Hắn nhìn thấy một nữ tử áo đen.
Giờ phút này nữ tử áo đen đang hoảng loạn nhìn chằm chằm Tần Thiên: "Tha cho ta được không?"
Nói rồi nàng một tay giật xuống chiếc đai lưng màu xanh, để lộ ra vóc dáng mỹ lệ, Ý định quyến rũ Tần Thiên.
Tần Thiên cười lạnh một tiếng, một cái thuấn di đến sau lưng nữ tử áo đen.
Điệp. Mẫn Diệt.
Vụt!
Đầu nữ tử áo đen bay thẳng ra ngoài.
Máu tươi phun trào.
Đến khi Tần Thiên ra khỏi ám lâu, Chúc Yên La cũng bay về: "Về thôi, đã giải quyết xong."
Tần Thiên khẽ gật đầu, hai người cùng về Thiên Tông.
Trở lại biệt viện, Từ Thiên Tuyết đang quỳ ở cổng, nàng nhìn Tần Thiên, trong mắt lộ ra vẻ bi thương: "Ta đã hủy hết thuốc giải Đoạn Hồn Chi Độc, ngày mai mặt trời ta không còn được nhìn thấy nữa.
Xin cho ta được ở lại biệt viện này đêm cuối." Nói rồi trán nàng chạm đất, cúi lạy thật mạnh.
Tần Thiên thở dài một tiếng, đối diện một kẻ hấp hối, hắn vẫn là động lòng trắc ẩn.
"Ngươi tự tiện đi." Nói rồi Tần Thiên rời đi.
Trở lại phòng, Tần Thiên thu xếp tâm tình, bắt đầu lĩnh hội đoạn thứ hai của Tam Đoạn Phong Lôi Bộ.
Bây giờ nguy cơ tứ phía, có càng nhiều thủ đoạn bảo mệnh càng tốt.
Khi trời chập tối, Tần Thiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Công tử, ta đến pha trà cho ngài."
Tần Thiên giật mình, trước đây chỉ cần hắn không bế quan, không ngủ thì nàng lúc nào cũng pha cho hắn một bình trà nóng.
"Vào đi."
Cánh cửa kêu lên một tiếng két, Từ Thiên Tuyết bưng khay trà mang theo một chén trà nóng đến, đưa cho Tần Thiên: "Công tử mời uống trà."
Tâm tình Tần Thiên có chút phức tạp.
Từ Thiên Tuyết nói nhỏ: "Đây là lần cuối cùng ta pha trà cho ngài.
Mong rằng sau này công tử sẽ tìm được một thị nữ tốt hơn."
Tần Thiên thở dài, cầm chén trà lên uống một hơi cạn sạch.
Lúc này Từ Thiên Tuyết cũng như thường lệ, đi đến sau lưng xoa bóp cho hắn.
Mỗi một lần đều dùng lực rất vừa phải, khiến Tần Thiên đều rất dễ chịu.
Không biết qua bao lâu, Tần Thiên nhắm mắt lại.
Đột nhiên, sắc mặt Từ Thiên Tuyết trở nên khó coi.
Độc trong người nàng đã phát tác.
Nàng cố nén đau đớn rời khỏi phòng Tần Thiên, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Tần Thiên chậm rãi mở mắt.
Thần sắc hắn có chút do dự, nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm gì cả.
Hắn cảm thấy, đã làm sai thì phải trả giá.
Sau đó Tần Thiên chậm rãi nhắm mắt, tiếp tục lĩnh ngộ Tam Đoạn Phong Lôi Bộ.
Một bên khác, Từ Thiên Tuyết nằm trên giường mình run rẩy, hồi tưởng lại cuộc đời mình...
Bạn cần đăng nhập để bình luận