Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 1107: Ngọt ngào (length: 7865)

Rất nhanh, An Diệu Lăng cùng phân thân cùng hưởng hoàn tất, giờ phút này nàng căn cơ càng thêm ổn định.
Lúc này Lạc Ly Nguyệt đưa cho An Diệu Lăng một quyển sách: "Đây là ta đối luân hồi một đạo tâm đắc, ngươi cầm xem thật kỹ một chút, hẳn là có thể giúp ngươi càng nhanh đột phá!"
"Còn có, ngươi phân thân cảnh giới cũng tăng lên đi lên, chờ qua một thời gian ngắn ta sẽ dẫn nàng đi tham gia Thời Không Điện một cái thí luyện."
"Nếu như nàng thông qua được, nàng sẽ nhận được một cái tạo hóa lớn, đến lúc đó ta lại mang phân thân đến cùng ngươi cùng hưởng cảnh giới và cảm ngộ!"
"Đa tạ sư phụ!" An Diệu Lăng trong lòng vui mừng, vội vàng nói cảm tạ.
Nàng hiện tại vô cùng khát vọng mạnh lên, bởi vì nàng có loại dự cảm, kẻ muốn giết Tần Thiên sắp xuất hiện rồi.
Lạc Ly Nguyệt nhìn thoáng qua Sơn Hà Ấn sau lưng An Diệu Lăng, nói: "Đây chính là chí bảo không gian mà ngươi tu luyện?"
An Diệu Lăng khẽ gật đầu, lúc này đi che giấu, vậy thì quá giả tạo.
Lạc Ly Nguyệt lại nhìn vài lần, rất nhanh nàng nhíu mày, một lát sau nàng phảng phất là nhận lấy một loại kinh hãi nào đó, lùi lại!
"Sư tôn, người sao vậy?" An Diệu Lăng tò mò hỏi.
Lạc Ly Nguyệt thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn về phía An Diệu Lăng: "Cái ấn này là ai tạo ra?"
"Là đồ gia truyền của nam nhân ta, bất quá nó bị một người khác tăng cường qua!"
Lạc Ly Nguyệt khẽ gật đầu: "Người tăng cường ấn này, tu vi ở trên vi sư, có cơ hội, hi vọng ngươi có thể giới thiệu một chút!"
"Nàng không lâu trước vừa đi, chờ lần sau vậy!" An Diệu Lăng nói.
"Cũng được, vậy vi sư đi trước!"
"Sư tôn đi thong thả!" An Diệu Lăng chắp tay.
Lạc Ly Nguyệt khẽ gật đầu, sau đó mang theo phân thân quay người chui vào trong vết nứt không gian.
An Diệu Lăng chờ vết nứt không gian biến mất về sau, lần nữa trở về Sơn Hà Ấn, sau đó cầm lấy tâm đắc tu luyện của Lạc Ly Nguyệt quan sát.
Một bên khác, Tần Thiên vẫn đang củng cố cảnh giới, thời gian cứ thế từng năm trôi qua.
Hai năm sau, Tần Thiên kết thúc công việc đứng lên, tâm tình rất là mỹ hảo.
Đinh!
【 đạo lữ của túc chủ An Diệu Lăng đột phá đến Chí Cao Lãnh Chúa cảnh nhất trọng. 】 【 thưởng: Giá trị Phá Cảnh 10%. 】 Nhận được tin An Diệu Lăng đột phá, tâm tình của hắn càng tốt, chờ An Diệu Lăng lần sau đột phá, mình sẽ nhận được phần thưởng hệ thống thông thường.
Nói đến An Diệu Lăng đã lâu không gặp bọn nàng, rất là nhớ, nhớ thân hình uyển chuyển của các nàng.
Sau một khắc, hắn trực tiếp khởi hành đến chỗ Niết Bàn Chi Diễm, đi thăm bọn họ một chút.
Đồng thời, cũng nên tăng cấp huyết mạch cho bọn họ, nghĩ đến đây, khóe miệng Tần Thiên hơi nhếch lên.
Dù sao tĩnh tâm ít dục lâu như vậy, cũng nên phóng thích một chút.
Tần Thiên bước mấy bước ra, một cái thuấn di đã tới bên cạnh Niết Bàn Chi Diễm.
Giờ phút này trong nước hồ chỉ còn lại An Diệu Lăng một mình ngồi xếp bằng.
Tần Thiên tung mình nhảy vào, tới bên cạnh An Diệu Lăng.
Lúc này An Diệu Lăng cũng chậm rãi mở mắt.
"Sao lại chỉ còn một mình ngươi rồi?" Tần Thiên hiếu kì hỏi.
"Chỗ này quá nóng bức, không đặc biệt thích hợp tu luyện, chúng ta đều là có đột phá mới đến, các nàng gần đây không có đột phá, nên đều trở về!"
Tần Thiên khẽ gật đầu, nếu vậy: "Sau này có thể để người của Thái Tử Vệ cũng đến củng cố cảnh giới!"
"Ừm! Chúng ta sẽ nói với Phỉ Phỉ, để nàng sắp xếp!" An Diệu Lăng gật đầu.
Lúc này, Tần Thiên đã ôm lấy An Diệu Lăng.
Tại Niết Bàn Chi Diễm, đôi bàn tay ấm áp, khiến An Diệu Lăng mềm cả người, nàng vội vàng nhìn quanh, phát hiện không có ai, sắc mặt mới khá hơn một chút.
Tiếp theo, Tần Thiên kéo nàng ra khỏi Niết Bàn Chi Diễm.
"Ngươi muốn làm gì?"
Tần Thiên nhìn thẳng An Diệu Lăng, nghiêm mặt nói:
"Chúng ta hồi lâu chưa giao đấu, hiện tại tu luyện của ta có thành tựu, không bằng đại chiến mười ngày mười đêm?"
"Mười ngày mười đêm! Ngươi chắc chứ?" An Diệu Lăng chần chờ nhìn Tần Thiên.
Tần Thiên nhìn thấy vẻ nghi ngờ của đối phương, lập tức không phục.
Hắn một tay nhấc bổng An Diệu Lăng, vác lên vai rồi đi.
"Thả ta xuống!" An Diệu Lăng đánh vào lưng Tần Thiên.
Tần Thiên vác An Diệu Lăng trên vai, một bàn tay đánh xuống!
Bốp một tiếng, xung quanh lập tức yên tĩnh.
An Diệu Lăng ngây ra, nàng không ngờ Tần Thiên lại làm thế, còn may gần đó không ai.
Nhưng cách thức này khiến nàng có chút không vui, dù sao trong nàng vẫn còn rất cao ngạo, có chút hành vi quá khích, nàng khó chấp nhận!
"Thả ta xuống!" An Diệu Lăng giận dữ nói, nghiêm túc hẳn lên.
Tần Thiên nghe An Diệu Lăng không vui, liền thả nàng xuống, nhưng một giây sau, lại bế nàng lên.
An Diệu Lăng đang định trách mắng Tần Thiên vài câu thì hắn trực tiếp cúi xuống, dùng môi bịt kín nàng.
Lần này, trực tiếp khiến An Diệu Lăng không kịp chuẩn bị, có cảm giác tê dại.
Mặc dù trước kia bọn họ từng có rất nhiều lần, nhưng thời gian tu luyện bế quan lần này của Tần Thiên và nàng quá dài, nàng đã quên hôn là như thế nào.
Nên nàng lại trở nên e thẹn, như là nụ hôn đầu, có chút căng thẳng, đôi tay trắng nõn có chút luống cuống.
Trái lại Tần Thiên, vẫn vô cùng thành thạo, kỹ năng này như đã khắc vào trong xương tủy.
An Diệu Lăng nhắm hai mắt, lúc này nàng cảm nhận được kẻ xâm nhập.
Nàng bắt đầu nghiêm phòng thủ, nhưng cuối cùng vẫn bị đánh sập phòng tuyến.
Không biết từ khi nào, hai người đã về tới phòng.
Tần Thiên nhẹ nhàng đặt An Diệu Lăng lên giường, nàng khoanh tay nhìn chằm chằm Tần Thiên, hơi căng thẳng.
Biểu hiện nhỏ nhặt này, khiến Tần Thiên càng hưng phấn.
Tần Thiên bắt lấy đôi tay ngọc của nàng đặt ngang, sau đó đan mười ngón, hắn nhìn thẳng An Diệu Lăng nói:
"Gần đây ta đột phá cảnh giới, vừa vặn có thể giúp ngươi tăng cường một chút huyết mạch!"
Nói xong Tần Thiên trực tiếp ngã xuống.
Một mùi thơm dễ chịu xộc vào mũi.
Nhìn bộ váy trắng vướng bận trước mắt, có chút bất mãn.
Rất nhanh, hắn giải khai xiềng xích của váy trắng!
...
Ngứa!
An Diệu Lăng giật ra đôi tay đan chặt, muốn đẩy Tần Thiên ra.
Nhưng nàng làm sao đẩy nổi Tần Thiên có tu vi cao hơn nàng mười hai cảnh giới.
Cuối cùng nàng chỉ có thể gắt gao ôm lấy đầu Tần Thiên, giữ chặt nó!
Lập tức, trong lòng nàng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng có thể yên tĩnh một chút.
Nhưng rất nhanh nàng nhớ ra một việc, hai tay của mình đang giữ chặt đầu hắn.
Vậy hai tay hắn chẳng phải...
...
Gừng càng già càng cay, kinh nghiệm chiến đấu của An Diệu Lăng không đủ, trở nên chân tay luống cuống.
Cuối cùng, nàng nhận thua!
Bỏ cuộc kháng cự!
...
Sau bảy ngày.
Căn phòng lại trở nên yên tĩnh.
An Diệu Lăng tựa vào một cánh tay của Tần Thiên, mặt hơi ửng hồng.
Nàng nhìn vẻ mệt mỏi của Tần Thiên, nhíu cái mũi nhỏ xinh!
Cuối cùng nàng vẫn thắng, Tần Thiên không đạt được mục tiêu mười ngày mười đêm.
Vậy nên, ở một vài phương diện, phụ nữ vẫn có lợi thế thiên bẩm.
Tần Thiên đặt tay lên bụng phẳng lì của nàng, hai người lặng lẽ nằm, coi như không ai nói gì cũng không ngại, ngược lại rất ngọt ngào.
"Diệu Lăng, ta muốn đến Đại Tần Cố Đô, nghe nói ở đó có tướng sĩ Đại Tần trấn thủ, còn có rất nhiều gia quyến của tướng sĩ ở tiền tuyến!"
"Ừm!"
An Diệu Lăng đáp lời, có chút bất ngờ, sau đó nàng chỉnh lại tư thế trong ngực Tần Thiên, bắt đầu lắng nghe lời tiếp theo của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận