Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 61: An Diệu Lăng cừu nhân (length: 8200)

Giờ phút này trong sơn cốc đã có một ít người.
Tần Thiên cũng không để ý đến, tìm một mảnh cỏ yên tĩnh, sau đó ở chung quanh bày ra trận pháp.
Tông Ngũ cũng hiểu chuyện đi chỗ xa dò xét tình huống.
Hiện tại chính giữa buổi chiều, ánh nắng tươi sáng.
Tần Thiên một chút liền nằm ở trên bãi cỏ, nhếch chân bắt chéo tắm ánh nắng.
An Diệu Lăng thì ngồi tại Tần Thiên bên cạnh lẳng lặng ở lại.
Bất tri bất giác Tần Thiên liền nhìn về phía An Diệu Lăng, bị ánh mặt trời chiếu nàng, là như vậy hào quang rực rỡ, tươi mát thoát tục.
Khuôn mặt gây họa, mũi ngọc tinh xảo, làn da như tuyết, còn có kia một đôi đôi mắt động lòng người.
An Diệu Lăng bị hắn nhìn đều có chút không có ý tứ.
Gương mặt có chút hồng nhuận.
Tần Thiên vỗ vỗ bên cạnh nói, "Bồi vi sư nằm một lát."
An Diệu Lăng suy nghĩ một chút vẫn là nằm xuống, nhưng là cùng Tần Thiên giữ một khoảng cách.
Tần Thiên thấy thế, chủ động hướng bên kia nhích lại gần, nghe hương thơm thiếu nữ hắn có chút say mê.
"Chờ long mạch tới tay về sau, chúng ta trước bế quan một đoạn thời gian, sau đó liền bắt đầu giúp ngươi báo thù."
Báo thù?
Hai chữ này thoáng lay động tâm thần nàng, chuyện này nàng vẫn luôn nhớ.
"Đến lúc đó đánh trước dò xét tình huống rồi tính sau!" An Diệu Lăng trả lời.
Bởi vì cừu nhân của nàng đều là cường giả Đế Cảnh tam trọng thành danh đã lâu.
Ngay tại Tần Thiên chuẩn bị nói tiếp cái gì, xung quanh trở nên ồn ào lên.
Tông Ngũ chạy trở về nói, "Cường giả Khôn Nguyên Đế Quốc tới."
Tần Thiên có chút mờ mịt, bởi vì hắn đối với thế lực Trung Châu cũng không rõ.
Nhưng hắn chú ý tới biểu lộ của An Diệu Lăng lạnh xuống.
Chẳng lẽ Khôn Nguyên Đế Quốc này chính là cừu nhân của Diệu Lăng?
Không ngờ bọn hắn còn chưa đi tìm đối phương, đối phương liền chủ động tìm tới cửa, có lẽ đây chính là hiệu ứng nhân quả đưa tới sau huyết nguyệt.
Tần Thiên vỗ vai An Diệu Lăng, "Lần này bọn hắn có đến mà không có về."
An Diệu Lăng nghe vậy nhìn về phía Tần Thiên, "Ngươi biết?"
"Không phải đều viết trên mặt ngươi sao?"
An Diệu Lăng gật đầu nói: "Lúc trước ra tay với ta người trong đó có Khôn Nguyên Đại Đế."
Tông Ngũ đứng một bên nghe được một mặt mộng bức, không hiểu vì sao Khôn Nguyên Đại Đế lại xuất thủ với một Bán Thánh.
Tần Thiên xác nhận thông tin này là đủ rồi.
Vốn còn muốn cẩn thận một chút rồi đi giúp An Diệu Lăng báo thù, không ngờ đối phương trực tiếp tìm tới cửa.
Sau đó Tần Thiên bảo Tông Ngũ tiếp tục dò xét tin tức, xem thực lực đối phương ra sao.
Hắn cũng không vội động thủ, bởi vì thực lực bây giờ của hắn vẫn chưa giải phong, nếu đối phương là Đế Cảnh tam trọng, hắn đánh không lại.
Một lát sau Tông Ngũ trở về, "Đến không phải Khôn Nguyên Đại Đế, mà là ca ca của Khôn Nguyên Đại Đế, Khôn Nguyên Tiên."
"Nhưng hắn là cao thủ Đế Cảnh tam trọng."
"Ừm!"
"Chúng ta trước im lặng quan sát rồi chờ long mạch xuất thế, rồi chúng ta xuất thủ." Tần Thiên trả lời.
Thời gian trôi qua, trong sơn cốc bắt đầu chấn động.
"Bảo vật sắp xuất thế!" Người cách đó không xa bắt đầu hô.
Chậm rãi chấn động càng lúc càng lớn, tinh thần của mọi người đều căng thẳng lên.
Ngao!
Một cái hư ảnh Thanh Long đột nhiên từ dưới đất chui ra.
"Cái này... Đây là long mạch?" Có người bắt đầu kinh hô.
"Long mạch này ta Thiên Đao Môn muốn, ai giành với chúng ta thì không chết không thôi!" Một lão giả Đế Cảnh nhị trọng bay lên không trung, hai mắt đỏ ngầu hô.
"Thiên Đao Môn là cái gì? Long mạch này là của Huyền Binh Môn ta."
Toàn bộ sơn cốc náo nhiệt, thế lực nào đến cũng có chút đỏ mắt, một khi thu hoạch được long mạch, tông môn ít nhất có thể hưng thịnh vạn năm.
Tông Ngũ cũng có chút ý động, nếu có thể ở trên long mạch Thanh Long tu luyện, tốc độ tu luyện của hắn cũng sẽ tăng lên rất nhiều.
"Công tử chúng ta khi nào lên?"
"Không vội, nhiều người như vậy, chúng ta ngồi xem hổ đấu."
Nói xong Tần Thiên, mang theo An Diệu Lăng cùng Tông Ngũ lùi về sau một chút.
Lập tức trong sơn cốc mở ra hỗn chiến, vô số võ kỹ và công pháp cường đại bộc phát trong sơn cốc.
Nhìn từ xa tựa như pháo hoa, đủ mọi màu sắc.
Đồng thời, trong sơn cốc truyền ra tiếng phẫn nộ và không cam lòng.
Bắt đầu có người chết.
Tông Ngũ nhìn thấy mà kinh hãi, rồi nói với Tần Thiên: "Công tử thật là anh minh."
Thời gian trôi qua, trong tiếng đánh nhau dần lắng xuống, sau đó lại truyền ra một đoạn đối thoại.
"Khôn Nguyên Tiên, các ngươi Khôn Nguyên Đế Quốc dám chạy đến Hạo Thiên Đế Quốc ta mà giương oai?"
"Ta đến thì sao, chỉ bằng ngươi còn muốn giành với ta?"
Tần Thiên dẫn đầu đi qua xem xét, lại là Tiêu Chiến.
Giờ phút này hắn đã bị một người mặc thanh bào trung niên đánh bị thương, người thanh bào này chính là Khôn Nguyên Tiên.
Ngoài Tiêu Chiến ra, xung quanh còn không ít thi thể và người bị thương.
"Chúng ta có nên lên không?" Tông Ngũ hỏi.
Tần Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: "Chờ một chút!"
Khôn Nguyên Tiên thấy không ai lên. lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.
Sau đó hai tay của hắn đột nhiên vỗ xuống đất.
Lại một tiếng long ngâm vang lên.
Sau đó, một Linh Long màu xanh từ dưới đất chui ra.
Đây mới là bản thể của long mạch.
Thấy long mạch đi ra, Khôn Nguyên Tiên cấp tốc lao tới, hai tay chụm lại.
Hai bàn tay to lớn hình thành từ linh lực đột nhiên kẹp lấy linh thể long mạch.
Long mạch bắt đầu điên cuồng giãy dụa.
Tần Thiên cùng Tông Ngũ lên tiếng, "Chuẩn bị lên."
Cường độ giãy dụa của long mạch càng lúc càng lớn, nhưng vẫn không thể nào thoát được.
Khôn Nguyên Tiên khóe miệng bắt đầu cong lên, mặt đầy hưng phấn.
Nếu có thể bắt long mạch này về vương phủ, lo gì mạch của hắn không hưng thịnh.
Long mạch thấy không giãy dụa được thì chuẩn bị thi triển linh bạo, chính là đốt một phần linh lực của mình rồi bạo tạc.
Khi linh thể long mạch bắt đầu phình lên, Khôn Nguyên Tiên lộ vẻ mặt đắc ý.
Hắn biết long mạch định làm gì, nhưng hắn chỉ có thể ngạnh kháng, nếu buông tay long mạch sẽ chạy mất.
"Lên!"
Tần Thiên ra lệnh.
Ngay trong khoảnh khắc đó long mạch nổ tung, Khôn Nguyên Tiên trực tiếp bị nổ bị thương.
Chưa kịp hoàn hồn thì hắn cảm thấy phía sau có người chém tới.
Hắn nhìn lại thì là Tông Ngũ.
Luân Hồi Trảm!
Tông Ngũ trực tiếp dùng chiêu mạnh nhất của hắn.
Cảm nhận được uy lực chiêu này, Khôn Nguyên Tiên quả quyết từ bỏ linh mạch, quay lại ngăn Tông Ngũ một đao.
Nếu không đỡ thì hắn sẽ bị thương.
Đối phương phía sau sẽ tiếp tục công kích, hắn không thể nào ngạnh kháng mãi được.
Ngay khi Tông Ngũ thu tay, Tần Thiên nhanh chóng ôm lấy long mạch, sau đó bắt đầu phong ấn long mạch.
Khôn Nguyên Tiên bị một đao của Tông Ngũ chém liên tục lùi về sau.
Ngay lập tức trong mắt hắn xuất hiện một tia kim quang, "Đế binh?"
Hắn trực tiếp rút ra Đế binh của mình, Nguyên Long Thương.
Thấy Khôn Nguyên Tiên cũng lấy ra Đế binh, Tông Ngũ có chút chùn bước, nhưng hắn biết mình không thể lui.
Bởi vì Tần Thiên đang phong ấn long mạch, cần có người câu giờ.
Nghĩ đến đây, Tông Ngũ quyết định liều mạng.
Khôn Nguyên Tiên cũng nhận ra ý định của Tông Ngũ, nhưng hắn không quan tâm.
Có người giúp hắn bắt long mạch, cứ để hắn bắt, đến lúc đó lại cướp về là xong.
Khôn Nguyên Tiên một tay cầm trường thương, đạp bước bá đạo, lao tới chỗ Tông Ngũ.
Đế binh của Tông Ngũ hắn nhất định phải có được.
Trường thương vẽ một đường vòng cung từ sau ra trước, hướng Tông Ngũ đánh tới.
Tông Ngũ hai tay cầm đao nghênh tiếp.
Oanh!
Trường thương bị gạt về, nhưng Tông Ngũ lại bị chấn đến hộc máu.
Khôn Nguyên Tiên ổn định thân hình, rồi quét ngang một chiêu, đao của Tông Ngũ gạt được nhưng lại bị đẩy lùi mấy bước.
Hoàn toàn bị áp chế.
Tiêu Chiến thấy thế cũng gia nhập chiến đấu, liên thủ với Tông Ngũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận