Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 2740: Trong mộng Thượng Quan Liên (length: 8249)

Ta là ai?
Ta ở đâu?
Tần Thiên nhìn xung quanh không gian có chút hư ảo, vẻ mặt mờ mịt.
Bởi vì giờ phút này hắn, ngay cả mình là ai, đến đây làm gì đều quên mất.
Đột nhiên, hắn nghe được một chút âm thanh, thế là hắn hướng phía nơi phát ra âm thanh đi đến.
Đi mãi đi mãi, hết thảy xung quanh hắn trở nên chân thật.
Hắn xuất hiện tại một tòa thành trì bên trong.
Trong thành có mấy ngàn tên lính, đang tàn sát dân lành trong thành.
Hầu như mỗi giây phút đều có người ngã xuống vũng máu, cảnh tượng vô cùng đẫm máu.
Bởi vì phần lớn người chết đều là người già yếu tàn tật.
Thậm chí có cả trẻ con bị bắt lên quăng xuống đất.
Cảnh tượng máu tanh này, khiến Tần Thiên không có ký ức cũng cảm thấy không quen!
Đột nhiên, một bé gái bị ném đến trước mặt hắn.
Bé gái nhìn Tần Thiên đi ngang qua, tựa như nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng.
Bé nắm lấy chân Tần Thiên, khóc lóc: "Ca ca, cứu ta!"
Tần Thiên ngơ ngác cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy bé gái cả người dính máu, đầu bị đập nát.
Trong ánh mắt của bé gái, hắn cảm nhận được khát vọng sống mãnh liệt.
Mà đúng lúc này, một tên lính cầm trường thương trên tay đâm về phía bé gái.
Tần Thiên vô ý thức chộp lấy trường thương, đoạt lấy nó, sau đó một cú xoáy người, đâm tên lính bay ra ngoài!
Hắn không biết làm sao cứu bé gái, thế là hắn liền canh giữ bên người bé, giết chết hết thảy những kẻ muốn giết bé.
Theo không ngừng giết chóc, Tần Thiên bắt đầu mệt mỏi, nhưng hắn vẫn cố gắng chống đỡ.
Cho đến khi hắn không thể cố được nữa, cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến mất.
Hắn mệt mỏi ngồi phịch xuống đất.
Lần khảo nghiệm này, là để xem trong lòng Tần Thiên có một tia thiện lương nào hay không.
Nếu như ngay cả chút thiện lương cuối cùng trong tim cũng không có, vậy thì không xứng nhận luân hồi truyền thừa!
Giờ phút này, Tần Thiên vẫn chưa khôi phục ký ức.
Trước mắt hắn xuất hiện hết hình tượng này đến hình tượng khác, hắn đều bản năng ứng phó.
Cuối cùng, bên cạnh hắn xuất hiện một mỹ nữ.
Mỹ nữ thân hình quyến rũ, nhào ngay vào lòng Tần Thiên, làm nũng nói: "Lang quân, ta là thê tử của ngươi, mau đến thương yêu ta đi!"
Tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt, lồng ngực Tần Thiên.
Gây ra phản ứng bản năng của Tần Thiên.
Nhưng tâm Tần Thiên vẫn bất động.
Khi hắn cự tuyệt, mỹ nữ liền biến mất.
Sau khi mỹ nữ biến mất, giữa sân lại xuất hiện một mỹ nữ mới.
Mỹ nữ này khiến hắn có một cảm giác quen thuộc.
Tiếp đó, một vài hình ảnh xuất hiện trong đầu hắn.
Từ những thông tin rời rạc trong hình ảnh, hắn biết được.
Nữ nhân này tên là Thượng Quan Liên, là một người yêu hắn, vì hắn mà bỏ ra rất nhiều.
Tình không biết nảy sinh, dưới sự không ràng buộc của bất cứ ý nghĩ nào, Tần Thiên ôm lấy Thượng Quan Liên!
Thượng Quan Liên bị ôm, lập tức thân thể mềm mại run rẩy.
Nàng kinh ngạc nhìn Tần Thiên trước mắt.
Giờ phút này, bỗng nhiên trong đầu nàng cũng hiện lên rất nhiều ký ức liên quan tới Tần Thiên!
Theo ký ức kết nối, hai người ma sát ra ngọn lửa tình yêu.
Giờ phút này, trong trí nhớ của bọn họ chỉ có đối phương, cho nên vô cùng thuần khiết yêu thương, không có chút tạp niệm nào!
Cũng không dung thứ bất kỳ người ngoài hay sự việc nào!
Ôm nhau!
Hôn!
Thẳng thắn đối diện!
Vui vẻ chốn phòng the!
...
Sau khi trải qua mưa gió, ánh mặt trời chiếu, Tần Thiên mơ màng tỉnh lại.
Khi ký ức ùa về, hắn nhớ tới khoảng thời gian vui vẻ vừa rồi.
Hắn vội vàng nhìn xung quanh, nhưng đâu có bóng dáng Thượng Quan Liên.
Xem ra, mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo ảnh, là khảo nghiệm trong Luân Hồi Tháp!
Sau đó, hắn đi đến tầng tiếp theo.
Sau khi Tần Thiên rời đi.
Một người thần bí toàn thân phát ra ánh sáng trắng, không rõ hình dạng xuất hiện giữa sân, hắn nhìn chằm chằm bóng lưng Tần Thiên rời đi.
Không lâu sau, giữa sân lại có thêm mấy người xuất hiện.
Một trong số đó chính là Vương Đằng!
Vương Đằng nhìn về phía người thần bí, trong mắt đầy vẻ đề phòng, vì hắn không nhìn thấu người đó.
Không nói nhiều, mấy người hướng phía tầng tiếp theo đi đến!
Khi đến cửa thứ tám, giữa sân chỉ còn lại ba người.
Tần Thiên, người thần bí, Vương Đằng.
Ba người đối mặt, đề phòng lẫn nhau!
Giờ phút này, Vương Đằng có chút kích động, hắn không ngờ mình có thể xông đến tầng thứ tám.
Chỉ cần lại xông qua một tầng nữa, hắn có thể nhận được kho báu luân hồi cùng luân hồi truyền thừa!
Mà đúng lúc này, khảo nghiệm bắt đầu.
Ba người xuất hiện ở trên một vùng U Hải.
Chưa kịp bọn họ suy nghĩ nhiều, từng con quái vật Hải tộc đã từ dưới đáy biển lao lên, ba người không có lựa chọn, chỉ có thể toàn lực ứng phó!
Liều mạng chém giết.
Không biết qua bao lâu, ba người mệt mỏi không chịu nổi, nhưng lại không dám nghỉ ngơi, sợ bị đối phương nhanh chân cướp trước!
Lại qua một hồi, ba người nhìn thấy cuối biển.
Điều này khiến bọn họ trong lòng vui mừng, bắt đầu tăng tốc độ.
Nhưng khi bọn họ lên bờ, lại phát hiện trước mắt là một sa mạc mênh mông.
Lập tức, ba người im lặng.
Rõ ràng, vùng U Hải và sa mạc này đều là để tiêu hao bọn họ!
Nguy hiểm càng lớn, chỉ sợ còn ở phía sau.
Lúc này, Vương Đằng đề nghị: "Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, nếu không, ai cũng không thể qua nổi cuộc khảo nghiệm này!"
Tần Thiên và người thần bí khẽ gật đầu, rồi ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống không lâu, Tần Thiên đã phát hiện người thần bí đang lén nhìn mình, thế là hắn cũng tò mò nhìn sang.
Nhưng không nhìn rõ gì.
Ngay lúc hắn chuẩn bị nói vài câu thì, sự việc bất ngờ xảy ra.
Mặt đất đột nhiên mềm nhũn.
Ba người vội vàng tránh né.
Họ vừa rời khỏi vị trí cũ, ba con thú hoang sa mạc đã từ nơi họ vừa đứng chui lên.
Thấy cảnh này, Tần Thiên hiểu rõ, cuộc khảo nghiệm này không cho phép nghỉ ngơi.
Sau đó, bọn họ chỉ có thể tham chiến.
Giờ phút này, cảnh giới của ba người họ bị Luân Hồi Tháp cân bằng tại Sơ Kỳ Ngũ Duy Cảnh.
Nói cách khác, cảnh giới của ba người là như nhau.
Bởi vì cuộc khảo nghiệm này là kiểm tra sức bền, khả năng đột phá giới hạn, chứ không phải tu vi.
Ba người lao về phía trước.
Tần Thiên đi nhanh nhất, vì hắn có huyết mạch gia trì.
Huyết mạch của hắn, dù là Luân Hồi Tháp cũng không thể tạo ảnh hưởng!
Điều này khiến Tần Thiên chiếm được một chút ưu thế nhỏ.
Vương Đằng nhìn mà nghiến răng, cuối cùng, trong lòng hắn khẽ động, một bộ nhuyễn giáp xuất hiện trên người hắn.
Lập tức, hắn trở nên dễ dàng hơn, tốc độ cũng từ từ đuổi kịp Tần Thiên, vì thú hoang sa mạc không thể phá được phòng ngự của hắn.
Người thần bí cũng thi triển thủ đoạn gì đó, dần dần đuổi kịp Tần Thiên.
Ba người ngươi đuổi ta bắt, không ai chịu thua.
Khi họ vượt qua sa mạc, đã mệt mỏi đến choáng váng đầu óc.
Ba người trực tiếp ngồi bệt xuống đất tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.
Nhưng niềm vui ngắn ngủi, một đám kiếm tu điều khiển phi kiếm chém về phía họ.
"Má... vẫn chưa xong!" Vương Đằng lập tức nổi giận.
Ba người dốc hết sức, bắt đầu điên cuồng chém giết.
Cuối cùng, họ đến trước một cánh cổng dịch chuyển.
Phía trên cổng dịch chuyển có viết: "Thông qua cánh cổng này sẽ nhận được luân hồi truyền thừa và bảo vật!"
"Giới hạn một người!"
Vương Đằng thấy dòng chữ này, lập tức hưng phấn lên.
Hắn kéo theo thân thể mỏi mệt xông lên trước.
Tần Thiên và người thần bí cũng xông theo.
Vương Đằng thấy Tần Thiên không hề chậm hơn mình, liền trực tiếp rút kiếm chém về phía Tần Thiên.
Một tiếng "xẹt", Tần Thiên bị chấn liên tục lùi về phía sau.
Tiếp đó, Vương Đằng lại công kích về phía người thần bí.
Vẻ mặt người thần bí lập tức lạnh xuống, bắt đầu điên cuồng tấn công Vương Đằng.
Trong khi chống đỡ các đòn tấn công, Vương Đằng nhìn thấy Tần Thiên vượt lên trên bọn họ, vội vàng đề nghị: "Hay là chúng ta liên thủ giết thằng nhãi này trước đi, không thể để cho nó hưởng lợi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận