Long Thành

Chương 81: Mang (2)

Tuy một kiếm này của Long Thành không có kiếm quang, nhưng mà lấy sức nặng của Quỷ hỏa kiếm, lại lấy tốc độ kinh người như thế, một kiếm này nếu chém trúng, Hoang Mộc Thần Đao cảm thấy lấy giáp hợp kim bạc nhược của Thận Quy, thực có khả năng bị bổ làm hai nửa.
Đồng quy vu tận sao?
Hoang Mộc Thần Đao cắn răng một cái, đao đang chém xéo trong tay hất lên, Quang Giáp Thận Quy nương cỗ lực lượng này, đồng thời vặn thắt lưng, giống như một con cá chạch trơn trượt mà lướt đi, thân thể vù một cái thoát đi xa hơn ba mươi thước.
Một trảm thế lớn lực trầm của Xích Thố, mắt thấy muốn trảm xuống mặt đất, bỗng nhiên nhẹ nhành quay tròn chuyển đi, mưa rền gió dữ đột nhiên hóa thành gió nhẹ mưa phùn, Quỷ hỏa kiếm trầm trọng ở trong tay Xích Thố tựa như lông chim không có sức nặng, vẽ ra nửa vòng tròn, cuối cùng dừng hình ở giữa không trung, mũi kiếm thẳng chỉ Thận Quy ở ngoài ba mươi thước.
Livestream đang im lặng đến cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy trực tiếp bùng nổ.
"Má ơi, tao vừa nhìn thấy cái gì? Thần tiên đánh nhau?"
"Con mẹ nó tao thật sự không cần đi đánh nhau nữa!"
"Quá đáng sợ!"
Trong tích tắc vừa rồi hai bên giao thủ, nhìn qua tựa như chạm cái là tách ra. Nhưng mà ngay cả pháo tỷ Hoàng Phi Phi, vừa rồi cũng khẩn trương quên cả nói chuyện.
"Pháo tỷ, nhanh giải thích một chút."
Hoàng Phi Phi mới như ở trong mộng sực tỉnh, nhớ tới mình còn phải giải thích. Nàng hít sâu một hơi: "Vừa rồi hai người giao thủ là động tác nguy hiểm, mọi người ngàn vạn không cần bắt chước."
Những lời này của Hoàng Phi Phi lập tức chọc cười mọi người, chính nàng cũng cười nói: "Mọi người tự mình xem đi, Pháo tỷ chỉ biết nã pháo, hai tên biến thái cận chiến này Pháo tỷ ai cũng không đánh lại."
Nàng thật có chút bị rung động.
Khống mang là kỹ xảo cao cấp, độ khó cực cao, không nghĩ tới lại nhìn thấy ở Hoang trên người Mộc Thần Đao. Nàng trước kia cảm thấy mặt hàng này chính là một tên âm hiểm không biết xấu hổ không ra gì, không ngờ thế mà còn có chiêu thức như vậy.
Đồng dạng làm cho nàng khiếp sợ còn có Long Thành, Hoang Mộc Thần Đao ngay cả kỹ xảo cấp cao như khống mang cũng đã dùng ra, mà vẫn không làm gì được hắn.
Hoang Mộc Thần Đao triển lộ ra khống mang, dẫn phát ra rung động cũng chỉ mới là bắt đầu.
Trung Tâm An Ninh một mảng hỗn loạn, đối tượng mà bọn họ cần đánh giá lại giờ lại thêm một người, bọn họ cảm giác đầu của mình muốn nổ tung, đồng thời bùng nổ theo còn có báo cáo phân tích. Về phần thịt nướng cùng rượu, hiện tại đã không còn ai nhớ tới nữa.
Cận Hải cũng chấn động, hắn trước kia không mấy chú ý tới Hoang Mộc Thần Đao. Lúc đầu nghe qua cảm thấy chỉ là một tên thích chơi chiêu, nên không quá để ý. Căn cứ kinh nghiệm của hắn, sư sĩ thích đánh lén, thường thường ở tăng trưởng thực lực cá nhân là có vẻ chậm.
Nhất là ở thời đại thanh thiếu niên tăng trưởng là cực kỳ nhanh, lựa chọn con đường này chính là đi sai đường. Thích dùng tiểu xảo đi giải quyết chiến đấu, tự xưng là thông minh, thực ra làm cho kỹ xảo chiến đấu khuyết thiếu rèn luyện, đây là lấy ngắn bỏ dài, bỏ lỡ thời gian trưởng thành tốt nhất.
Cho nên Cận Hải đối với Hoang Mộc Thần Đao hầu như không có chú ý gì, không nghĩ tới lại xem nhầm người. Có thể kích phát ra "Mang", tiểu tử tên là Hoang Mộc Thần Đao này, cũng không phải là người chỉ dựa vào tiểu xảo.
Cận Hải ánh mắt thật sự lão luyện, hắn ở trên người Hoang Mộc Thần Đao, nhìn thấy dấu ấn của lưu phái rất rõ ràng. Kỹ xảo phát lực quỷ dị này, nguyên lý có những chỗ tương tự.
Hoang Mộc Thần Đao hẳn là đệ tử lưu phái nào đó.
Về phần là lưu phái nào, điều tra cần tốn chút thời gian, Cận Hải ghi nhớ trong lòng.
Vô luận lưu phái nào, đệ tử có thể khống mang, đều không phải là đệ tử bình thường. Huống chi tuổi nhỏ như vậy, nhất định là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng của lưu phái.
Đề cập đến những lưu phái không biết tên, Cận Hải trở nên thận trọng.
Cận Hải ánh mắt đưa hướng Long Thành, khác với kinh diễm từ Hoang Mộc Thần Đao, hắn cảm thấy thiếu niên này có điểm nhìn không thấu. Trên người Hoang Mộc Thần Đao có dấu ấn lưu phái rõ ràng, cái này có thể giải thích thực lực của hắn vì sao mạnh hơn nhiều so với những người trẻ tuổi khác.
Nhưng mà trên người Long Thành lại nhìn không thấy dấu vết lưu phái gì, thực lực lại cực kỳ mạnh, chẳng sợ đối mặt Hoang Mộc Thần Đao có thể khống mang, vẫn không rơi vào hạ phong.
Hay là Long Thành trước kia đã gặp qua sư sĩ khống mang?
Cận Hải trong lòng chợt động, cẩn thận hồi tưởng, Long Thành biểu hiện quả thật quá mức bình tĩnh, hoàn toàn nhìn không thấy vẻ luống cuống tay chân khi lần đầu nhìn thấy khống mang.
Cận Hải càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, nhưng mà suy đoán này, còn có rất nhiều ý vị thâm trường ở phía sau.
Xem ra, trước vẫn phải điều tra một chút. Nhưng mà Cận Hải có loại dự cảm, lần điều tra này có thể sẽ không thuận lợi như vậy. Hắn bỗng nhiên phát hiện, hắn tựa như cần một lần nữa xem kỹ lại cái ngôi trường Bonin tiếng xấu rõ ràng này.
Hoang Mộc Thần Đao miệng khô lưỡi khô, thời điểm chiến đấu thần kinh căng thẳng không có cảm giác gì, hiện tại hồi tưởng hung hiểm vừa rồi, nhất thời nghĩ mà sợ. Nếu hơi vô ý, mình vừa rồi không chết cũng trọng thương.
Kích phát đao mang là kỹ năng mới mà hắn hai tháng trước vừa nắm giữ, vốn tưởng rằng có thể bằng vào một chiêu này đại sát bốn phương, không nghĩ tới lần đầu tiên thi triển đã bị nhục.
Tên kêu là Long Thành này quá đáng sợ!
Hoang Mộc Thần Đao cảm giác đứng ở đối diện mình căn bản không phải là học sinh gì, mà là một cỗ máy giết chóc lạnh lùng không có cảm tình gì.
Hắn mở ra loa ngoài của Quang Giáp, ho nhẹ một tiếng: "Long huynh, lần này tạm thời lướt qua có được không?"
Long Thành không có trả lời, mà trước hỏi một kênh thông tin khác: "Fermi, lướt qua là ý tứ gì?"
Fermi giải thích nói: "Ý chính là bỏ qua đó."
"Bỏ qua?" Long Thành đang đội máy điều khiển bằng não, chân mày cau lại, hắn mở ra loa ngoài, trực tiếp cự tuyệt: "Không lướt qua."
Hoang Mộc Thần Đao cảm giác mình bị trúng một côn, hắn từng bị người cự tuyệt, nhưng mà chưa từng bị cự tuyệt kiểu như vậy.
Ta đường đường Hoang Mộc Thần Đao không có sĩ diện à? Huyết khí lại xông lên đầu, hắn không khỏi gầm lên: "Long Thành, không lẽ mày cho rằng ăn được tao? Tao nói cho mày! Đánh tiếp không là cá chết lưới rách, thì cũng chính là lưỡng bại câu thương!"
Hắn vẫn còn giữ lại lý trí.
Long Thành nghĩ lại cũng đúng, vạn nhất cái Quang Giáp đắt tiền như vậy bị đánh nát, thì sẽ không đáng tiền. Nhưng cũng phải cẩn thận, vạn nhất bị đối phương giết, thì cũng xong đời.
Long Thành nói: "Tốt, ngươi đi đi."
Hoang Mộc Thần Đao thở phào một hơi, bỗng nhiên có loại cảm giác vui sướng sống sót sau tai nạn, về sau không bao giờ cùng tên điên này đánh nhau nữa, cách hắn càng xa càng tốt.
Long Thành nói tiếp: "Lưu Quang Giáp lại."
Hoang Mộc Thần Đao ngây người tại chỗ, rất nhanh, sắc mặt hắn trầm xuống, ngạo nghễ nói: "Long Thành, ngươi muốn Thận Quy của ta, vậy hỏi đao trên tay ta một chút có đáp ứng hay không."
Hắn huy động quang đao hư trảm, đao mang màu đỏ lưu quang lấp lánh nhiều màu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận