Long Thành

Chương 126: Về nhà

Jasmine tò mò nhìn thầy, nàng lần đầu tiên nhìn thấy ở trên mặt thầy vẻ mặt như vậy, cảm thấy cực kỳ thú vị. Nàng không khỏi nghĩ đến con mèo mập mà bà A Nại nuôi. Đó là một con mèo hoa, vừa mập vừa lười. Việc nó thích làm nhất chính là nằm ở dưới thái dương phơi nắng, mà vào lúc này, nó sẽ nheo mắt lại, vẻ mặt hưởng thụ thả lỏng.
Nhưng mà thầy hung như vậy, lại có thể cũng lộ ra vẻ mặt giống như Đại Quất kia vậy.
Ồ, đúng rồi, bà A Nại đặt tên cho con mèo mập kia là Đại Quất.
Thật sự quá giống!
Jasmine kìm lòng không được đưa tay ra, sờ vào má của Long Thành. Mỗi lần mà Đại Quất phơi nắng, Jasmine sẽ chậm rãi vuốt ve nó, Đại Quất sẽ nằm ở trên đùi của nàng, lộ ra vẻ mặt hưởng thụ, đôi khi còn phát ra tiếng hừ hừ thoải mái.
Nếu nàng dừng tay lại, Đại Quất sẽ mở to mắt, vẻ mặt khó hiểu mà nhìn nàng, thật giống như đang nói vì sao lại dừng lại vậy?
Mắt thấy bàn tay đã muốn sờ trúng má thầy, Jasmine trừng to mắt, hưng phấn không thôi, thầy cũng sẽ có vẻ mặt hưởng thụ giống Đại Quất sao? Ai da da, Jasmine trong đầu xuất hiện hình ảnh, quả thực là cute đến làm cho nàng muốn chảy máu mũi!
Trước mắt Jasmine chỉ thấy hiện lên một đạo hư ảnh, ngay sau đó cổ tay căng lên, một luồng lực lớn truyền đến, sau đó là trời đất xoay chuyển.
Phành!
Thân thể Jasmine cùng tường bên trong khoang thuyền hoàn mỹ tiếp xúc với nhau, hai giây sau, nàng tựa như một mảnh bùn từ từ trượt xuống.
Khi nàng từ mặt đất giãy giụa đứng lên, vẻ mặt không chút biến hóa của Long Thành xuất hiện ở trong tầm nhìn của nàng.
"Con làm cái gì?"
Jasmine ngượng ngùng: "Thầy, con vừa mới thấy trên mặt của thầy có bụi."
Không, Jasmine cảm thấy trong đầu mình có phân. Mình lại có thể mang thầy cùng Đại Quất liên tưởng lại cùng nhau, cái này không phải là đầu óc có phân hay sao? Đó chỉ là một con mèo hoa vừa lười vừa mập, cùng thầy một cỗ máy giết chóc giết người không chớp mắt ăn thịt người không nhả xương này, hoàn toàn là sinh vật hai tinh cầu khác nhau.
Ngay vào lúc này, Fermi lảo đảo đi ra, hắn còn buồn ngủ, ngáp một cái: "Chúng ta đã đến nông trường chưa?"
"Sắp rồi."
"Thật ra cũng không xa." Fermi cười ha ha, rót cho mình ly nước: "Long Thành lần đầu tiên ra khỏi trường, tôi còn có chút lo lắng. Xem ra là lo lắng vô ích, gió êm sóng lặng!"
Ngày đầu tiên mà hắn gặp mặt Long Thành là vẫn rõ ràng ở trước mắt.
Fermi nhớ rất rõ, Long Thành hỏi hắn kỳ nghỉ của trường học có phải "là kỳ giết người" hay không, lưu lại cho hắn ấn tượng khó có thể phai.
Gió êm sóng lặng?
Jasmine làm bộ như không có việc gì đẩy kính đen trên mũi.
Fermi nếu biết ở ngoài không gian trên đỉnh đầu bọn họ hiện nay, có phi thuyền chứa ba thi thể sắp sửa nổ tung, không biết sẽ nói gió êm sóng lặng hay không đây. Ồ, còn có một tên không biết tên đã bỏ chạy.
Fermi nhìn xung quanh: "Ê, táo mà mọi người đi mua đâu rồi?"
Jasmine liếc mắt nhìn thầy một cái, thấy Long Thành căn bản không có ý trả lời, liền mở miệng nói: "Không mua được."
Fermi ừm một tiếng, hắn bỗng nhiên khẽ ồ lên: "Jasmine, cổ của em sao vậy?"
Jasmine mặt không chút thay đổi: "Bị vỡ đốt xương cổ thứ 3, làm cho cổ hơi bị cong đi."
Fermi có chút giật mình: "Anh xuống tay nặng như vậy sao?"
Hắn nhìn bàn tay mình, thì thào tự nói: "Mình đã mạnh lên!"
Jasmine câm nín.
Phi thuyền đến nông trường, trong nhà gỗ phía dưới không ngừng có người nghe được động tĩnh đi ra. Từng gương mặt quen thuộc, làm cho Long Thành kích động hẳn lên hình ảnh, trước mắt làm cho hắn nhớ lại ngày đầu tiên hắn đến nông trường, cũng giống y chang hiện tại.
Jasmine ở phía sau đọc lên từng chữ một: "Nhiệt, liệt, hoan, nghênh, Long, Thành, về, nhà."
Long Thành mặt đỏ lên.
Hắn cũng không biết vì sao mặt mình lại đỏ, hai má nóng bỏng tựa như bị đốt lên, nhưng mà càng nóng là trái tim đang đập mạnh của hắn, nơi đó đang chảy không phải là máu, mà là nham thạch nóng chảy.
Hình ảnh từng có, lại trở lại.
Chân tay từng luống cuống, nay lòng như lửa đốt.
Jasmine chú ý tới chữ "Nhiệt" đầu tiên, là dán ở trên một tấm ván gỗ, cùng nông giáp hư hỏng khác xếp thành một hàng. Nàng nghĩ đến chữ "Nhiệt" viết xiêu xiêu vẹo vẹo của thầy trên ngực Thiết Canh Vương trước đó, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.
Trước khi về nông trường, Long Thành đã báo cho bà nội.
Cuộc sống nông trường không có gì giải trí, nên mang ngày Long Thành trở về, làm thành ngày hội.
Bà nội nhìn thấy Long Thành phi thường vui vẻ, nhìn thấy Jasmine, lại càng cười đến không ngậm miệng, cầm lấy bàn tay cô gái nhỏ luyến tiếc buông ra.
"Ai u, cô gái nhỏ thực xinh!"
"Long Thành được đó! Đi học còn mang theo bạn gái trở về! Xem đáng yêu chưa kìa!"
"Còn không phải là năng lực sao? Đào hầm đóng cọc không có ai so được mà!"
Bà nội mặt cười giống như đóa hoa, ngoài miệng lại nói: "Đi đi đi, đừng nói huyên thuyên nữa, cứ nói bừa không. Đừng làm Jasmine sợ!"
Quay sang lộ ra nụ cười hòa ái hiền lành đối với Jasmine: "Jasmine à, đừng để ý tới bọn họ, đến ăn táo!"
Đối mặt Fermi, mọi người cũng thực nhiệt tình.
"Lái xe vất vả rồi, đi xa như vậy mà, đến đến đến, ăn nhiều một chút ăn nhiều một chút!"
"Lái xe đến đến đến, uống nước quả, đều là tự chúng tôi trồng đó!"
"Lái xe uống chén trà, trà mới năm nay!"
Bữa tối đã sớm chuẩn bị thành tiệc toàn thôn, màn đêm buông xuống, toàn bộ nông trường giăng đèn kết hoa, tiếng người ồn ào, cực kỳ náo nhiệt.
Học Viện Quang Giáp Bonin.
Harold có chút không kiên nhẫn: "Sao thế này? Đám người Mặc Địch đâu? Đều chết mẹ nó hết sao? Một chút tin tức cũng không có, một đám phế vật. Đi, hỏi bọn chút, là chuyện gì?"
Cận Hải đưa ánh mắt với một gã hộ vệ, đối phương vội vàng hiểu ý, liên hệ Mặc Địch.
Cận Hải ủng hộ kế hoạch của thiếu gia. Tập đoàn mời chào cao thủ, điều tra bối cảnh là trình tự không thể thiếu, tạo quan hệ cùng người nhà cũng là thủ đoạn thường dùng. Mà hắn xuất thân hải tặc vũ trụ, đối với đe doạ uy hiếp linh tinh cũng không bài trừ. Nếu mục tiêu không đồng ý, bắt cóc cũng không có gì không được.
Một lát sau, hộ vệ sắc mặt khó coi: "Không liên hệ được với bọn họ."
Harold sắc mặt trầm xuống: "Chẳng lẽ chạy trốn?"
Phản ứng đầu tiên của hắn, không lẽ Mặc Địch ẩn nấp ở bên cạnh hắn, là gián điệp của tập đoàn khác? Loại chuyện này cũng không hiếm thấy, nhưng mà phát sinh ở trên người hắn là lần đầu tiên.
Cận Hải kinh nghiệm càng phong phú, ý thức được không thích hợp, trầm giọng nói: "Tra một chút vị trí của bọn họ."
Mỗi một nhân viên chiến đấu của tập đoàn, trên người đều sẽ được cấy chip định vị, tập đoàn có thể tìm được vị trí của bọn họ bất cứ lúc nào.
Một lát sau, hộ vệ tra ra kết quả nhịn không được kinh hô: "Bọn họ đã rời khỏi Nguyệt tinh, đang bay về phía Thanh Lĩnh tinh. Bọn họ đổi một phi thuyền khác, tin tức đăng kí là một phi thuyền vận tải tư nhân của Thanh Lĩnh tinh."
Quả nhiên là gián điệp!
Harold nổi giận: "Đuổi! Đuổi cho tao!"
Cận Hải lập tức đứng dậy: "Tôi đi đuổi theo bọn họ."
Trong phòng họp, sương khói lượn lờ, không khí áp lực.
Cận Hải có chút kinh ngạc về sự bình tĩnh của Harold, hắn vốn tưởng rằng thiếu gia Harold nhất định sẽ nổi trận lôi đình. Nhưng thiếu gia trước mắt trừ bỏ ánh mắt có chút âm trầm ra, thì vẫn cực kỳ bình tĩnh, ngay cả ly rượu vang trên tay cũng không có lay động chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận