Long Thành

Chương 482: Qua chỗ rẽ thấy được ánh sáng

Họa Kích có chút cảm động, thành thị bang phái hài hòa như vậy, thật sự là hiếm thấy. Đại khái chính là vì yêu thương cùng quan tâm như vậy, mới có thể sinh ra siêu cấp sư sĩ như Ngư Mậu Điển, còn có thiếu niên thiên phú dị bẩm kia.
Hắn không tự chủ nắm tay lại, bàn tay vẫn có chút tê.
Ngay lúc này, khu vực Quang Giáp bao vây phát sinh rối loạn, các loại tiếng hô cùng gào khan truyền đến.
"Đừng để cho bọn họ chạy!"
"Bắt lấy tên đầu trọc mang mang dây chuyền vàng kia!"
Họa Kích đang chuẩn bị vòng đi dừng bước chân lại, đợi một chút, tên đầu trọc mang dây chuyền vàng?
Chạy trốn đối với Phan Quang Quang mà nói, không thể nghi ngờ là kỹ năng mà hắn sở trường nhất. Cho dù là bị súng pháo không đếm được chỉ vào ót, hắn vẫn tìm được cơ hội, chế tạo hỗn loạn.
Ba người nhân cơ hội đào thoát.
Phan Quang Quang cố ý hiển lộ thân hình, hấp dẫn lực chú ý phần tử bang phái này. Lấy thực lực của hắn, thoát khỏi phần tử bang phái thực lực thường thường này, quả thực không cần tốn nhiều sức. Ở thời điểm không có nguy hiểm, hắn vẫn tương đương vui vẻ thể hiện khí độ đại lão một chút.
Nhìn thấy Quang Giáp đuổi theo không bỏ phía sau, Phan Quang Quang nhịn không được sờ sờ đầu trọc của mình, cười ra tiếng.
"Không phải tao đã nói với tụi mày, có cái gì hay để đuổi sao? Chỉ bằng tụi mày, cũng muốn đuổi được tao? Dừng nói là tụi mày, chính là Gà con đến đây…"
Phan Quang Quang trợn mắt há hốc mồm nhìn con đường phía trước, một cái bóng dáng trắng như tuyết quen thuộc đang nhìn hắn.
Họa Kích lộ ra nụ cười thực ôn hòa: "Tao đã đến."
Phan Quang Quang vẻ mặt dữ tợn cố gắng gượng ra nụ cười: "Gà con đã đến à, tôi vừa mới nhắc đến cậu xong, đã nhiều năm không gặp, thật tưởng niệm…"
Còn chưa dứt lời, không gian xung quanh hắn bỗng nhiên vặn vẹo, Phan Quang Quang thân hình chợt biến mơ hồ, dung nhập vào trong không gian vặn vẹo.
Một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh trống rỗng xuất hiện, với vào không gian vặn vẹo. Không gian nguyên bản vặn vẹo, giống như gặp phải lực cản, xuất hiện trì trệ tạm dừng.
Bốp.
Phan Quang Quang nguyên bản đã biến mất, bị lôi ra, quẳng ở trên đất. Phan Quang Quang mắt lóe sao vàng, vẻ mặt mê mang, ước chừng qua ba giây, mới khôi phục thanh tỉnh. Khi hắn thấy rõ hoàn cảnh xung quanh, thì thấy rõ Họa Kích trước mặt.
Họa Kích ôn tồn nói: "Quang à, lần trước để ngươi đào tẩu, tôi luôn cân nhắc làm thế nào mới có thể phá giải "Hư độn" của cậu, suy nghĩ bảy tám loại, cũng không biết loại nào hữu hiệu. Đang chuẩn bị đi tìm cậu thử xem."
Bùm!
Phan Quang Quang trực tiếp quỳ xuống, tê tâm liệt phế gào khan: "Gà con."
Họa Kích khoát tay cắt lời: "Tôi không giết cậu."
"Tôi đã nói mà." Phan Quang Quang vẻ mặt tự nhiên đứng lên, phủi phủi bụi đất ở đầu gối, vẻ mặt rất thành thạo: "Gà con là người ngực mang khí độ, tính cách lại tốt, bộ dạng lại ngầu. Sao lại sẽ so đo cùng loại người thô lỗ như tôi chứ?"
Họa Kích có chút xấu hổ: "Tôi là tìm cậu nhờ hỗ trợ."
Vừa đi, Họa Kích một bên nói: "Tôi biết hệ 7 có người ở đây, còn đang suy nghĩ sẽ là ai? Không nghĩ tới là cậu, tôi cũng an tâm. Những người khác hệ các cậu tôi cũng không quen, tìm bọn họ gây phiền toái thì dễ, tìm bọn họ nhờ hỗ trợ sẽ không quá thích hợp."
Phan Quang Quang nghe vậy mắt sáng ngời: "Là muốn đối phó Bán Ngân sao? Lão tử sớm đã nhìn hắn không vừa mắt."
"Không không không, đối phó Bán Ngân không dùng được cậu." Họa Kích liên tục xua tay: "Ngươi quá bèo."
Phan Quang Quang giận tím mặt: "Gà con cậu hôm nay nói cho rõ ràng! Tôi bèo ở chỗ nào. Tôi đường đường siêu cấp sư sĩ, đầu bảng đoạn 2 hệ 7, không cần sĩ diện sao? Cậu nói tôi bèo như vậy, có phải có chút quá phận hay không?"
Họa Kích tràn ngập xin lỗi: "Thực xin lỗi thực xin lỗi."
"Hừ, tôi nhận xin lỗi của cậu." Phan Quang Quang vênh váo tự đắc: "Tôi nói với cậu, cái này cũng là Gà con cậu, hai ta giao tình tốt, đổi người khác nói lời này tôi khẳng định phải cho hắn máu tươi năm bước! Một súng nát đầu!"
"Đúng đúng đúng." Họa Kích liên tục gật đầu: "Quang cậu có thực lực này."
Được đại lão khẳng định, Phan Quang Quang mặt mày hồng hào, phành phành phành vỗ ngực dây chuyền vàng rầm rầm rung động: "Tôi là người rất giảng nghĩa khí! Nếu Gà con cậu cho tôi mặt mũi như vậy, tôi khẳng định sẽ xuất ra chút bản lãnh thực."
"Gà con cậu nói đi, chúng ta đi giết ai?"
"Đi theo tôi."
Tuy trên đường nơi nơi đều là Quang Giáp, nhưng đối với hai người mà nói, đều là thùng rỗng kêu to. Hai người một thân hình như điện, một thân hình lập loè.
Hai người lẻn vào võ quán Thạch Xuyên.
Phan Quang Quang có chút chột dạ liếc mắt nhìn quán lẩu thịt bò lão Trương ở đối diện cửa sổ một cái: "Những người này không biết phát bệnh thần kinh gì, tôi chỉ hỏi đường, đã đuổi theo tôi nửa con phố."
Họa Kích mở đèn, võ quán trống rỗng.
Nhìn thiết bị luyện tập đơn sơ trước mắt, hắn lắc lắc đầu. Bản hợp kim lát sàn cường độ cũng không đủ, chỉ có thể dùng tạm.
Nếu ở doanh huấn luyện thì tốt rồi.
Nếu doanh huấn luyện nào của hệ 2 cũng có mầm tốt như thiếu niên kia, Họa Kích khẳng định sẽ chăm chăm chạy tới doanh huấn luyện đảm nhiệm huấn luyện viên.
Có thể chỉ đạo học viên thiên phú dị bẩm như thế, là một chuyện hạnh phúc cỡ nào.
Phan Quang Quang hết nhìn đông tới nhìn tây: "Gà con, đây là trú điểm lâm thời của cậu? Có phải có chút quá đơn sơ hay không? Chúng ta hiện tại cũng là người có thân phận, không thể quá keo kiệt."
Họa Kích không có để ý tới hắn, tìm khu văn phòng ở góc võ quán, bắt đầu bận rộn.
Tích.
Một tấm áp phích được in ra.
Quán trưởng trên đầu quấn đầy băng vải chụp ảnh chung cùng Họa Kích, hai người cùng cầm trong tay một tấm thư mời, nụ cười đầy mặt.
Trên thư mời có chữ rất lớn, như sợ người khác thấy không rõ.
Thạch Xuyên võ quán đặc biệt mời ngài Họa Kích làm huấn luyện viên thủ tịch.
Mấy chữ "Huấn luyện viên thủ tịch", lớn hơn một chút so với những chữ khác, càng thêm bắt mắt.
Áp phích được treo ở phía trên chính giữa võ quán, vào cửa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy.
"Quang, cậu lại đây một chút."
"Làm cái gì vậy?"
"Chụp ảnh."
Tích, lại một tấm áp phích được in ra.
Họa Kích thêm mình vào áp phích, đồng thời cũng thêm Phan Quang Quang vào, phong cách giống nhau, chữ trên thư mời cũng lớn như vậy, như sợ người khác nhìn không rõ.
Võ quán Thạch Xuyên đặc biệt mời ngài Phan Quang Quang làm huấn luyện viên bình thường.
Áp phích bắt ở vị trí góc, nếu không cẩn thận rất dễ dàng không để ý tới.
Phan Quang Quang ngơ ngác nhìn hai tấm áp phích, phản ứng ngay tại chỗ: "Gà con, dựa vào cái gì cậu là huấn luyện viên thủ tịch tôi là huấn luyện viên bình thường? Tôi cũng muốn làm thủ tịch!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận