Long Thành

Chương 108: Kế hoạch chấm dứt

Phòng thí nghiệm May-Catherine.
"Jasmine, ta đi thăm Đỗ Bắc thúc thúc, không cần chờ ta ăn cơm."
Catherine một bên đi ra cửa, một bên không quay đầu lại mà nói.
"Ok, tiến sĩ."
Jasmine hướng bóng lưng Catherine mà phất tay, tiến sĩ gần đây số lần ra ngoài càng ngày càng nhiều, chẳng lẽ tiến sĩ cùng Đỗ Bắc thúc thúc...
Nàng có chút vui vẻ.
Đỗ Bắc thúc thúc nàng rất quen thuộc, mở quán sửa chữa dụng cụ tinh vi, lớn hơn so với tiến sĩ ba tuổi, là một người nho nhã ôn nhu. Tiến sĩ là người cuồng công tác, phương diện cuộc sống là hoàn toàn ngu ngốc, có một người giống Đỗ Bắc thúc thúc chiếu cố tiến sĩ, vậy mình an tâm.
Ồ, mình sao mà giống bà cụ non vậy?
Jasmine le lưỡi phi phi phi.
B-42 tầng 3 Trung tâm trang bị, một cửa hàng mặt tiền rất nhỏ. Khác với cửa sổ thủy tinh xuống tận đất hiện nay rất lưu hành, cửa tiệm là cửa gỗ nửa cửa sổ phục cổ, nửa trên của cửa gỗ là cửa sổ thủy tinh, nửa dưới là gỗ. Cửa gỗ quét màu lam, được khảm bánh răng hành tinh ánh sáng bạc lập lòe.
Biển cửa hàng là một tấm biển gỗ nhỏ, treo ở bên cửa gỗ, trên biển gỗ dùng chữ rất tinh tế viết “Sửa chữ tinh vi Song Tinh”.
Catherine đẩy cửa gỗ ra.
Ngọn đèn màu da cam, tựa như ánh chiều tà ấm áp, một người nam mặc áo lông màu lam đang ở bên bàn làm việc.
Hắn là ông chủ cửa hàng này, Đỗ Bắc. Đỗ Bắc dung mạo gầy gò, lộ ra phong độ trí thức nồng đậm.
"Đến rồi."
Đỗ Bắc thanh âm thuần hậu, hắn buông linh kiện trong tay, đứng dậy rót một ly trà cho Catherine.
Catherine ừm một tiếng, tìm ghế dựa ngồi xuống, tiếp nhận trà nóng Đỗ Bắc đưa qua: "Cảm ơn, bọn họ còn chưa tới?"
Đỗ Bắc mỉm cười: "Còn chưa, cô là người đầu tiên."
Catherine cầm lấy trà nóng, im lặng không lên tiếng.
Đỗ Bắc sâu sắc nhận thấy Catherine dị thường, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy? Có tâm sự?"
Catherine như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng lắc đầu: "Không, không có."
Đỗ Bắc cười cười, không có truy hỏi.
Catherine một lát sau, thấp giọng nói: "Đôi khi, tôi cảm thấy, cuộc sống như bây giờ rất tốt. Dẫn theo Jasmine, cứ như vậy mà tiếp tục. Nói thật, tôi không có dã tâm gì quá lớn. Nếu không phải nguyện vọng của May..."
Đỗ Bắc nụ cười dần dần biến mất, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hẳn lên, một lát sau, ánh mắt hắn một lần nữa trở nên nhu hòa, tựa như sông băng tuyết tan.
Hắn nhẹ giọng nói: "Đúng vậy. Có đôi khi tôi cũng nghĩ, chúng ta trả giá nhiều như vậy, đến cùng có ý nghĩa hay không."
Catherine chợt ngẩng đầu, vẻ mặt nàng thực kinh ngạc: "Ông cũng sẽ nghĩ như vậy sao?"
Đỗ Bắc nghiêm túc nói: "Đương nhiên là có."
"Truyền thuyết tông sư cách chúng ta quá xa xôi, tựa như ngôi sao treo cao trên bầu trời. Chúng ta là phàm nhân, phàm nhân cúi đầu đi ở thế gian, bởi vì bọn họ muốn thấy rõ con đường dưới chây."
Catherine như trút được gánh nặng: "Tôi còn tưởng rằng chỉ có tôi là có ý nghĩ như vậy."
Đỗ Bắc đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên như có chút cảm giác, im lặng không nói.
Cửa được đẩy ra, mấy người kết bạn mà vào.
"Hai người đang nói chuyện gì vậy, nói vui vẻ như vậy?"
"Hai người sẽ không là..."
Đỗ Bắc nghiêm túc: "Chúng tôi đang nói, người đến cuối cùng hôm nay sẽ là ai?"
"Cái đó còn phải nói sao? Khẳng định là lão Từ."
Nói chuyện là một ông lão thấp lùn, đầu lão tròn vo, sắc mặt hồng nhuận, thanh âm như chuông, mọi người đều kêu lão là Hồng Bá.
Bên cạnh Hồng Bá, là Lưu Sa lơ lửng ở giữa không trung.
Lưu Sa cười ha ha: "Tiểu Bắc, cho tôi một ly trà."
Đỗ Bắc vội vàng đứng dậy châm trà cho Lưu Sa.
Lưu Sa xoay mặt về phía Catherine, vô cùng đau đớn nói: "Jasmine con nhóc này, trả giá quả thực chính là giết người không thấy máu. Lần trước dẫn theo thầy của nó đến đây, 9 điểm cống hiến đặc thù, đã mua đi một tấm chip memory của tôi! 9 điểm cống hiến đó! Con số này! Lưu Sa tôi chưa từng bán với cái giá rẻ mạt đến như vậy!"
Nói lên Jasmine, Catherine nét mặt liền toả sáng, cười ha ha: "Jasmine thật có thể làm mà!"
Ngay vào lúc này, Từ Bách Nham cùng Lâm Nam đẩy cửa đi vào.
Từ Bách Nham cười nói: "Mọi người đến sớm rồi."
Hồng Bá lớn tiếng: "Đó là ông đến muộn."
Từ Bách Nham cũng không tức giận, cười ha ha nói: "Hồng Bá tôi gần đây cũng không có trêu chọc ông mà."
Hồng Bá hầm hừ nói: "Ông hiện tại là hiệu trưởng, cuộc sống dễ chịu, sợ là đã quên chúng ta vì sao mà đến đây."
Từ Bách Nham vẫn cười ha ha: "Làm sao bây giờ? Ta cũng không nghĩ tới mua trường học lại có thể kiếm tiền như vậy. Vốn mua trường học làm ngụy trang, tùy tiện chiêu chút học sinh, nào biết tiền tự mình đến. Có tiền dễ kiếm mà không kiếm, không lẽ lại đi kiếm tiền liều mạng sao, đúng không nào?"
Hồng Bá giận dữ: "Ông..."
Đỗ Bắc vội vàng đi ra hoà giải: "Được rồi được rồi, mọi người thật vất vả gặp nhau một lần, sao phải cãi nhau như vậy?"
Từ Bách Nham trầm giọng nói: "Nếu hôm nay đều đã ở đây, vừa lúc có chút lời cần nói rõ ràng. Lúc trước nhóm người chúng ta tụ lại, chính là hướng về phát tài mà đến. Không nghĩ tới chó ngáp phải ruồi, mua lấy Bonin, mọi người cuộc sống đều tốt hơn. Về phần bảo tàng kia, đến giờ cũng chưa thấy bóng dáng. Hồng Bá ông cũng đã đào lâu như vậy, ngươi nói, thực sự có bảo tàng sao?"
Hồng Bá nghẹn lời, sau một lúc lâu, mới không cam lòng nói: "Chẳng lẽ chúng ta phí sức như vậy, đều uổng phí?"
"Sao lại uổng phí?" Từ Bách Nham lắc đầu nói: "Nếu không phải lấy bảo, chúng ta làm sao mà đến Nguyệt tinh? Rồi làm sao mà mua lấy Bonin? Mọi người làm sao mà có cuộc sống hiện tại?"
"Hồng Bá ông sẽ có lực lượng đào bới lớn như hiện tại?"
"Đỗ Bắc ông có thể mở được quá này? Dụng cụ tinh vi cổ đại mà ông nghiên cứu không có tác dụng gì sao?"
"Catherine, cô sẽ không lo kinh phí thực nghiệm giống như bây giờ? Jasmine có thể một tuần đổi nhiều thân thể như vậy?"
"Lưu Sa ông có thể mỗi ngày uống rượu, an hưởng tuổi già?"
"Lâm Nam..."
Lâm Nam vội vàng nói: "Lấy năng lực của tôi, tuyệt đối không có khả năng làm chủ nhiệm giáo vụ một trường học!"
Từ Bách Nham hài lòng vỗ vỗ bả vai Lâm Nam, tiếp theo nhìn quanh bốn phía, chân thật nói: "Chúng ta đều là người lang bạc kỳ hồ, có thể tìm được một nơi tốt như vậy để mà ở, đây là vận khí, chúng ta phải quý trọng. Cho nên, tôi hy vọng mọi người không cần nghĩ tới bảo tàng gì nữa. Tôi tuyên bố, chấm dứt kế hoạch đào bảo."
Catherine như trút được gánh nặng: "Tôi đồng ý!"
Đỗ Bắc: "Đồng ý!"
Lưu Sa: "Tôi không ý kiến."
Toàn bộ ánh mắt đều nhìn về phía Hồng Bá.
Hồng Bá mặt trướng đỏ bừng: "Đám người đào bởi của tôi thì làm sao bây giờ? Ta đào ba năm, hiện tại đều uổng phí?"
Từ Bách Nham nói: "Sao lại uổng phí? Con người không có hứng thú ham muốn gì sao? Người ta ham dưỡng hoa trồng cỏ, ông ham đào đất, không gì không đúng. Ông muốn đào, tùy tiện ông đào, dù sao Bonin là của chúng ta."
Từ Bách Nham giọng điệu chợt chuyển, vẻ mặt chân thật nói: "Năm đó mua Bonin, mọi người đều ra tiền, tôi là hiệu trưởng cũng là treo đầu dê bán thịt chó. Ta sẽ mang cổ phần trường học dựa theo tỉ lệ mọi người bỏ vốn năm đó, chuyển sang cho mọi người."
"Catherine, phần của May, cũng về cô."
Từ Bách Nham xoay mặt hỏi: "Mọi người không ý kiến gì chứ."
"Không ý kiến!"
"Lão Từ thật có ý tứ!"
"Đây là phát tài rồi! Còn lấy bảo gì nữa!"
Ngay cả Hồng Bá vẫn rầu rĩ không vui, cũng cười nở hoa. Bonin hiện nay, cũng không phải là năm đó, mọi người lập tức biến thành phú ông.
Không khí nhất thời náo nhiệt hẳn lên.
Từ Bách Nham ngoắc Catherine: "Catherine, chúng ta nói chút chuyện, về thầy của Jasmine."
Bạn cần đăng nhập để bình luận