Long Thành

Chương 322: Sụp đổ (2)

Trán Lâm Nam xuất hiện mồ hôi, hắn liều mạng cắn chặt khớp hàm, nhanh tìm mục tiêu, không quản cái gì khác, gầm lên ở kênh đội: "Là trận địa phòng ngự 035! Tập trung hỏa lực 035! Tập trung hỏa lực 035!"
Kênh đội một mảng lặng lẽ.
Mấy giây sau có người nhịn không được nói: "Chủ nhiệm, bên trong còn có người của chúng ta..."
Lâm Nam giận tím mặt: "Lúc này là lúc nào? Còn lòng dạ đàn bà? Mặt sau chúng ta có bao nhiêu người? Các người muốn kéo nhiều người cùng chết như vậy sao? Nổ súng! Tất cả đều nổ súng!"
Đội trưởng trận địa phòng ngự khác giãy giụa một lát, cũng đỏ hồng mắt rống giận: "Nổ súng!"
Từng luồng năng lượng thẳng tắp to lớn đồng thời đâm vào trận địa phòng ngự 035, quang đạn, đầu đạn hợp kim, lựu đạn hạng nặng không đếm được, như mưa đánh về phía trận địa 035.
Trận địa 035 bị xé rách trong nháy mắt, luồng ánh sáng chói mắt kịch liệt bành trướng, giáp hợp kim cùng xà cột của trận địa vỡ nát không tiếng động, bị ánh lửa cắn nuốt.
Oành oành oành!
Tiếng nổ mạnh đến chậm, đất rung núi chuyển.
Các binh sĩ trận địa phòng ngự khác cắn môi, trong ánh mắt giăng kín tơ máu, trừng mắt nhìn hỏa cầu cực lớn bốc lên, trong đầu chỉ có một ý tưởng là Quang Giáp khủng bố kia đã chết chưa?
Bỗng nhiên, kênh đội lại vang lên tiếng kêu thảm thiết.
"Là trận địa 044..." "Đáng chết!"
Các binh sĩ nhìn đội trưởng, đội trưởng cũng chân tay luống cuống, vẻ mặt hoảng hốt, đầu óc ông ông, sợ hãi mãnh liệt không ngừng ăn mòn dũng khí của bọn họ.
Đại bộ phận bọn họ trước đó đều là dân chúng bình thường, bằng vào "Hệ Thống Phòng Ngự Tinh Sào" cố thủ trận địa bọn họ miễn cưỡng có thể làm được, nhưng chỉ bằng dũng khí, là không thể đối mặt với tình cảnh làm cho người ta tuyệt vọng trước mắt.
Không biết ai hô câu "Chạy đi", các binh sĩ vốn ở bờ vực sụp đổ lập tức nổ tung, bọn họ sau tiếp trước đoạt cửa mà chạy.
Trong đầu bọn họ chỉ có một ý tưởng, trốn đi! Cách Quang Giáp khủng bố này xa một chút!
Nghe được kênh đội truyền đến "Chạy mau" "Chạy đi", Lâm Nam tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Xong rồi!
Xoảng xoảng xoảng.
Cửa lớn hợp kim bị cắt ầm ầm ngã xuống đất, "Black Aurora" chui ra.
Tiến vào Trung tâm trang bị, ánh vào tầm nhìn Long Thành là một màn vô cùng hỗn loạn. Trên mặt đất là người không đếm được, bọn họ thất kinh, liều mạng mà chạy. Giữa không trung nơi nơi đều là Quang Giáp, rậm rạp, tựa như ruồi bọ không đầu tán loạn, bọn họ muốn chạy trốn khỏi Trung tâm trang bị, nhưng mà cửa ra quá ít, Quang Giáp thì nhiều, nên đang bị kẹt cứng.
Đột nhiên, hai Quang Giáp phát sinh va chạm ở không trung, hai bên cảm xúc đã lâm vào sụp đổ hoàn toàn mất đi lý trí, đương trường sống mái với nhau.
Long Thành nhìn hai Quang Giáp xoay đánh thành một đoàn, đồng thời rơi xuống mặt đất, phát sinh tiếng nổ.
Trường hợp trở nên càng thêm hỗn loạn.
Long Thành trầm giọng hỏi: "Jasmine, tiến sĩ cách thầy bao xa?"
Jasmine thanh âm lộ ra khẩn trương: "Thầy, tiến sĩ ở phía dưới thầy hai tầng."
Jasmine mang bản đồ kết cấu 3D Trung tâm trang bị gửi đến Quang Giáp Long Thành, mặt trên đánh dấu ra vị trí Long Thành hiện tại cùng vị trí phòng thí nghiệm tiến sĩ, còn đánh dấu ra ba con đường có thể đi tới.
Long Thành nhìn thoáng qua con đường, lại nhìn thoáng qua trường hợp hỗn loạn trước mắt. Trong tầm nhìn của máy điều khiển bằng não, cửa lối đi thông tầng dưới ở xa xa được đánh dấu ra, đồng thời cũng đánh dấu ra khoảng cách cùng Quang Giáp ven đường.
Khoảng cách 1.9 ki-lô-mét, Quang Giáp ven đường 46 chiếc.
46 chiếc Quang Giáp chen con đường đi tới của Long Thành kín mít, không có nơi nào có thể đi qua. Nói cách khác, hắn muốn đến lối đi xuống lầu dưới, cần chém ngã 46 chiếc Quang Giáp.
Long Thành quyết định dùng biện pháp khác.
Thùng, thùng, thùng!
Bỗng nhiên trần hợp kim trên đỉnh đầu truyền đến tiếng va chạm thật lớn, đám đông chạy trốn trên mặt đất cùng Quang Giáp như ruồi bọ không đầu ở giữa không trung, không hẹn mà cùng dừng lại.
Tiếng khóc, tiếng tru lên như tâm thần, tựa như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, toàn bộ tầng trệt nháy mắt trở nên im lặng đến cực điểm.
Thùng, thùng, thùng!
Tiếng va chạm càng thêm rõ ràng vang dội, mỗi một tiếng vang, trần nhà hợp kim dày vượt qua mười thước, sẽ lồi thêm một khối ra phía ngoài. Giống như đầu bên kia của trần nhà, có một con hung thú đang không ngừng giãy giụa, va chạm, ý đồ đánh vỡ trần nhà để đi ra, ăn luôn bọn họ!
Quang Giáp đáng sợ kia đã đến đây!
Không biết là ai hét lên một tiếng, mọi người như ở trong mộng mới tỉnh, điên cuồng chạy trốn.
Loảng xoảng! Một tiếng va chạm càng cuồng bạo hơn so với trước đó, một tấm bản hợp kim biến hình, tựa như đạn pháo ra nòng, bắn từ trên trần nhà trùng trùng đập xuống mặt đất, phát ra tiếng nổ đùng đùng, bốc lên mảng lớn bụi đất.
Đám người càng thêm hoảng sợ.
Một chiếc Quang Giáp bọn họ chưa từng thấy qua, từ trong lỗ thủng trần nhà nhảy xuống, vững vàng đứng trên mặt đất.
Không phải... Quang Giáp khủng bố ở bên ngoài, mọi người không khỏi đều thở phào một hơi.
Long Thành nhìn quanh bốn phía, rất nhanh xác định vị trí bản thân, không có để ý tới những người khác, xoay người phóng về phía phòng thí nghiệm tiến sĩ.
Hoàn cảnh trước mắt trở nên quen thuộc hẳn lên, phòng thí nghiệm tiến sĩ là nơi Long Thành đến nhiều nhất ở trong Trung tâm trang bị, thậm chí còn nhiều hơn so với thời gian hắn ở tại ký túc xá.
Phòng thí nghiệm ở khu cảng, có thể ngừng phi thuyền vận chuyển loại nhỏ, thuận tiện vận chuyển tài liệu cùng hàng hóa. Phòng thí nghiệm tiến sĩ, một nửa bộ phận gần bến tàu là cửa hàng cùng phòng thí nghiệm, bộ phận phía sau là kho hàng.
Phòng thí nghiệm sáng đèn, tiến sĩ cùng Đỗ Bắc đang đứng ở cửa sổ, bọn họ nhìn thấy "Black Aurora" của Long Thành, trên mặt lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.
Long Thành đang chuẩn bị tiến lên, bỗng nhiên, một phòng làm việc vũ khí cá nhân cách phòng thí nghiệm ước chừng năm trăm thước ầm ầm nổ tung lên.
Một luồng lửa đỏ rực bốc lên, bóng dáng một chiếc Quang Giáp chậm rãi đi ra từ trong đám lửa. Trên tay nó cần một khẩu súng phóng lựu không biết đoạt được từ đâu, tùy ý oanh kích xung quanh.
Long Thành đồng tử co rụt lại, "Thiên Uy"!
Không có nửa điểm chần chừ, Long Thành mang "Ruthless Alice" đổi thành “Lưu Quang”!
Vừa mới đổi xong, Long Thành đã nhìn thấy súng phóng lựu trong tay "Thiên Uy" đang chỉ hướng phòng thí nghiệm tiến sĩ.
“Lưu Quang” ngang nhiên nổ súng.
Trong "Thiên Uy", Billy vẻ mặt lạnh lẽo, tùy tay bắn phá từng căn phòng một. Phòng ốc bị nổ tung thành từng mảnh, mảnh vỡ bị khí lưu của vụ nổ thổi ra khắp nơi, còn có mấy cỗ thi thể cháy đen, hơi thở đã không còn.
Billy nhìn lướt qua, lắc đầu: "Không có."
Angu lười biếng nói: "Mày tìm lung tung như vậy, sao có khả năng tìm được? Cực quang thái là vật phẩm quý trọng, sẽ không để ở trong này."
Billy nói: "Gấp vậy làm gì? Lão tử còn chưa có giết đã nghiện."
Angu nhíu mày: "Giết chóc như vậy không có ý nghĩa, đừng lãng phí thời gian. Thuốc bình tĩnh chỉ có thể duy trì cho mày mười phút, tao không muốn thu thập tàn cục."
"Mười phút? Mười phút cũng đủ giết không ít người." Billy giọng điệu rất lạnh lẽo, mặt không chút thay đổi nói: "Tư vị giết người rất mỹ diệu, mày muốn nếm thử hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận