Long Thành

Chương 452: Lập trường lẫn nhau (2)

Nhưng mà Simmons nói không sai, Ngọc Lan tinh là lãnh địa Hạ gia, hành động nào của bọn họ đều không thể vòng khỏi Hạ gia.
"Chúng tôi đang tìm một căn cứ bỏ hoang của chúng tôi." Mạc Ngọc Anh nói tiếp: "Sở dĩ không có nói cho ngài cùng với thông báo cho Hạ gia, có hai nguyên nhân. Một, chuyện nội bộ Sát Lục Sư Sĩ chúng tôi, chúng tôi không hy vọng tin tức bị tiết lộ. Hai, chúng tôi chỉ có manh mối, nhưng cũng không xác định."
Cô tiếp theo nghiêm mặt nói: "Xin yên tâm, chúng tôi sẽ không để cho ngài khó xử, ngài có thể báo cáo chi tiết. Tổ chức đã phái người câu thông cùng Đại Hạ tiên sinh, thỉnh cầu Hạ gia hiệp trợ, ngài rất nhanh sẽ thu được tin tức."
Đại Hạ tiên sinh là tộc trưởng Hạ gia, Hạ Bình Sinh.
Simmons vẻ mặt hơi hoãn lại: "Như thế rất tốt."
Sau khi buông tảng đá trong lòng, Simmons thái độ cũng tích cực hơn rất nhiều: "Có cái gì tôi có thể giúp đỡ không? Cần triệu tập một ít cao thủ không?"
Mạc Ngọc Anh lắc đầu: "Vẫn phải chờ đợi tổ chức trợ giúp đi. Sư sĩ bình thường không có tác dụng gì, ít nhất phải sư sĩ cấp 12 mới được."
"Sư sĩ cấp 12 sao?" Simmons mắt sáng ngời: "Tôi nghĩ tới hai người."
Mạc Ngọc Anh có chút ngoài ý muốn.
Simmons nói: "Một tên là Tông thần, là cao thủ bản địa Ngọc Lan tinh, từng đảm nhiệm huấn luyện viên kiếm thuật ở quân đoàn Hạ Đại, sư sĩ cấp 12."
Mạc Ngọc Anh nghe vậy có chút tâm động: "Ngọc Lan tinh còn có cao thủ như vậy? Một vị khác thì sao?"
Simmons nói: "Hắn gọi là La Gỡ Giáp, trước đó không lâu mới đến Ngọc Lan tinh. Dẫn theo một đám người già yếu, ở thành phố Thạch Xuyên mua một cái nông trường, đánh bại Tông thần. Người trẻ tuổi cao áp chống đỡ sụp đổ ngày đó chúng ta nhìn thấy, chính là thủ hạ của hắn."
"Thành phố Thạch Xuyên?"
Mạc Ngọc Anh tâm thần hơi chấn động, theo bản năng hơi nheo mắt lại.
Simmons người già thành tinh, chú ý tới Mạc Ngọc Anh dị thường, thử nói: "Căn cứ kia ở Thạch Xuyên sao?"
Mạc Ngọc Anh biết vừa rồi mình thất thố bị Simmons nhìn ra manh mối, đơn giản gật đầu: "Còn chưa xác định, nhưng từ manh mối trước mắt đến xem, Thạch Xuyên khả năng lớn nhất."
Simmons có chút suy nghĩ gật đầu, không nói gì.
Mạc Ngọc Anh cười lạnh: "Tôi nhớ không lầm mà nói, Thạch Xuyên là một thành thị bang phái à?"
"Đúng, bang phái địa phương như rừng, chúng tôi cũng thực đau đầu."
"Ở trên mấu chốt này, một đám người bên ngoài, chạy đến Thạch Xuyên thành thị bang phái hỗn loạn này, mua một nông trường." Mạc Ngọc Anh cười lạnh: "Không lẽ muốn trồng trọt?"
Simmons nghe vậy, cũng hiểu được có chút không đúng, nhưng nghĩ đến đối phương cứu cháu trai Hans của mình, vẫn mở miệng nói: "Từ động tác của bọn họ đến xem, quả thật là đang trồng trọt."
"Không sai, trồng trọt." Mạc Ngọc Anh gật đầu, lẩm bẩm: "Mua nông trường sao có thể không trồng trọt chứ? Vậy chẳng phải là rất kỳ quái? Trồng trọt thật tốt, nhất thời sẽ không nhìn thấy thu hoạch, chậm rãi mà trồng."
"Còn có cái cớ gì yểm hộ tốt hơn so với cái này? Ổn đánh ổn cắm, từ từ mà làm, cái bố cục cùng trí tuệ này, tôi mặc cảm."
Simmons á khẩu không trả lời được, hắn có chút bị thuyết phục, nhưng khi ánh mắt hắn đảo qua nữ nhi Nancy, vẻ mặt thật sự nghiêm túc: "Mạc tiểu thư, Long Quả Táo đã cứu mạng Hans."
Mạc Ngọc Anh có chút ngoài ý muốn.
"Hans là cháu ngoại của tôi." Simmons trầm giọng nói: "Tôi không biết các người đang tìm cái gì, nhưng nếu liên quan đến Long Quả Táo, thực thật có lỗi, chúng tôi lực bất tòng tâm."
Mạc Ngọc Anh nheo ánh mắt lại, thanh âm trở nên bén nhọn nguy hiểm: "Đây là ý tứ Hạ gia?"
Simmons không chút nào thoái nhượng: "Cái này là ý tứ của tôi."
Hai bên lâm vào giằng co, trong phòng một mảng tĩnh mịch. Hơn mười giây sau, Mạc Ngọc Anh gật đầu: "Tôi rõ ràng. Mặc kệ nói như thế nào, tôi sẽ tận lực suy xét hữu nghị giữa chúng ta."
Hai bên đều rõ ràng lập trường lẫn nhau, nhiều lời vô ích, Simmons liền dẫn theo Nancy rời khỏi.
Long Thành đầu óc nặng trịch, tư duy có chút tan rã, hắn cảm giác mình gặp một giấc mộng rất dài rất dài, mộng rất mơ hồ cũng có chút kỳ quái.
Ở trong mộng một con vịt nhỏ màu vàng đưa một túi quả táo cho hắn, sau đó vịt nhỏ màu vàng biến thành một chiếc Quang Giáp màu trắng. Ồ, vì sao không phải Quang Giáp màu vàng?
Hắn lái Quang Giáp vịt trắng đánh nhau cùng người khác. Đánh đánh lại gặp một người hình như có chút quen thuộc, mặt sau hắn cũng không nhớ rõ.
Người có thể làm cho Long Thành cảm thấy quen thuộc rất ít, người sẽ xuất hiện đánh nhau với hắn ở trong mộng chỉ có một, đó chính là huấn luyện viên.
Long Thành rất ít khi nằm mơ chiến đấu cùng người khác.
Nếu có, vậy khẳng định là huấn luyện viên, ở trong mộng hắn mỗi lần đều phải xử lý chôn đi huấn luyện viên thì mới có thể tỉnh lại.
Lần này không xử lý được... Có chút kỳ quái.
Long Thành còn nghe được có ai kêu cái gì mầm móng... Khẳng định là Căn thúc đang kêu. Mầm móng đều đã mua về, chờ nông trường khai khẩn xong, là có thể gieo trồng.
Long Thành thực vui vẻ, mình quả nhiên có thiên phú làm nông dân, ngay cả nằm mơ cũng mơ thấy trồng trọt.
Đầu óc vẫn thực trầm, giống như có tạp âm tư tư tư, hắn dùng sức day day ót, mơ mơ màng màng mở to mắt, phát hiện xung quanh vây đầy người, mọi người mở to hai mắt nhìn hắn.
Jasmine mặt hầu như đã áp sát lên trên mặt hắn, Long Thành động tác tạm dừng.
Jasmine chỉ vào gương mặt quả táo đỏ rực của mình, vẻ mặt nghiêm túc: "Thầy, con là ai?"
Bắt đầu từ khi trở lại nông trường, thầy vẫn ôm đầu, vẻ mặt đau đớn, cái này cũng làm cho tim của mọi người đều thót cả lên.
Long Thành rất muốn một cái tát đánh bay người này, nhưng hắn khắc chế trụ, bởi vì hắn phát hiện xung quanh rất yên tĩnh, không có người nói chuyện, không khí quỷ dị.
Long Thành lặng lẽ một lúc lâu, rồi nói: "Con là Jasmine."
Mọi người vây ở bốn phía mơ hồ có chút xao động, càng làm cho Long Thành cảm thấy bất thường.
Jasmine ánh mắt rất sáng, trong suốt như đang phát sáng lên. Long Thành không khỏi nghĩ đến mỗi lần gỡ Jasmine thành một đống linh kiện, tròng mắt lăn lông lốc lăn lông lốc ở trên đất, ngọn đèn chiết xạ, đặc biệt dễ coi.
Jasmine cau mày, cực lực khắc chế vui mừng trong lòng, bảo trì vẻ mặt nghiêm túc: "Thầy, Jasmine thích cái gì nhất?"
Long Thành không rõ ràng Jasmine vì sao luôn hỏi vấn đề đơn giản như vậy, nhưng vẫn thành thành thật thật trả lời: "Đi học."
Jasmine vẻ mặt cứng đờ.
Long Thành chú ý tới Jasmine giờ phút này cơ thịt toàn thân cứng ngắc, hắn có chút kỳ quái: "Chẳng lẽ không đúng?"
Mỗi lần Jasmine nói với hắn về đi học, đều là lộ ra vẻ vui mừng và vô cùng chờ mong từ đáy lòng, bộ dáng cực kỳ giống mình ngóng trông ăn cơm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận