Long Thành

Chương 305: Nhiệm vụ của Diêu Bắc Tự

Diêu Bắc Tự có chút không rõ ràng: "Vậy vì sao hải tặc không điều khiển chiến hạm chạy trốn?"
Nhìn khuôn mặt Diêu Bắc Tự trầm ổn trấn định trước mắt, Lâm Nam không khỏi cười không nổi. Đại khái chỉ có lúc này, mới có thể làm cho hắn ý thức được, Diêu Bắc Tự vẫn là một học sinh còn chưa tốt nghiệp.
Non nớt sẽ hỏi ra vấn đề khuyết thiếu thường thức như vậy.
"Chiến hạm càng lớn, rời khỏi mặt ngoài hành tinh, phải cần thời gian chuẩn bị càng dài. Hơn nữa nó cần vận dụng toàn bộ năng lượng lò năng lượng, không thể ở trong quá trình thoát khỏi lực hút hành tinh mà mở ra lồng năng lượng."
Diêu Bắc Tự bừng tỉnh đại ngộ: "Khó trách bọn chúng không trốn. Không đóng lồng năng lượng, chạy không thoát. Tắt lồng năng lượng, thì sẽ bị lửa đạn phá hủy."
Lâm Nam gật đầu nói: "Đúng vậy. Bất quá, bọn chúng sở dĩ rơi vào hoàn cảnh lưỡng nan như thế, căn nguyên vẫn là bọn chúng quá mức khinh địch. Vũ trụ mới là chiến trường của chiến hạm cỡ lớn, rất ít có chiến hạm cỡ lớn sẽ hạ xuống mặt đất hành tinh. Cách làm chính xác là tiến vào quỹ đạo vệ tinh đồng bộ của hành tinh, phái chiến hạm loại nhỏ cùng Quang Giáp tiến hành đổ bộ mặt đất. Bắc Tự về sau nói không chừng chỉ huy một phương, chớ có phạm sai lầm như vậy."
Diêu Bắc Tự cười nói: "Chủ nhiệm cứ nói đùa."
Chỉ huy một phương?
Hắn vẫn biết bản thân có mấy cân mấy lượng.
Diêu Bắc Tự bỗng nhiên nghĩ đến Long Thành, nghĩ đến mình ngay cả một tân sinh nhập học năm nay còn đánh không lại, tâm tình không hiểu có chút u ám.
Lâm Nam ha ha cười, cổ vũ nói: "Lấy thiên phú của cậu, một ngày này có lẽ sẽ không quá xa xôi."
Diêu Bắc Tự gượng cười nói: "Bắc Tự sẽ cố gắng."
Thiên phú... Long Thành đó mới gọi là thiên phú...
Lâm Nam chú ý tới Diêu Bắc Tự không tự tin, thầm ghi ở trong lòng. Bắc Tự đứa nhỏ này các phương diện đều không có vấn đề gì, chính là tính tình quá ổn trọng, khuyết thiếu tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi, không quá tự tin.
Lâm Nam không tiếp tục ở đề tài này nữa, giọng điệu chợt chuyển, trở nên nghiêm túc hẳn lên: "Lần này kêu cậu tới, là có quan trọng nhiệm vụ giao cho cậu."
Diêu Bắc Tự xoát đứng bật lên, vẻ mặt nghiêm túc: "Chủ nhiệm ngài nói!"
Lâm Nam ha ha nở nụ cười, vươn bàn tay đầy đặn, áp áp hai cái, hòa ái dễ gần: "Ngồi ngồi ngồi, không cần khẩn trương như vậy. Liên quân Niếp Tổng Ti bao vây chiến hạm hải tặc, nhưng mà hải tặc tan tác vẫn rất nhiều. Hai ngày trước bảo cậu quét sạch tàn binh hải tặc xung quanh, cậu hoàn thành rất khá."
"Nhưng mà hôm nay, căn cứ liên quân gặp phải lượng lớn hải tặc tập kích. Xem ra hải tặc nhắm vào phi thuyền căn cứ liên quân, bọn chúng muốn chạy trốn."
Diêu Bắc Tự vội vàng nói: "Chủ nhiệm là muốn trợ giúp căn cứ liên quân sao?"
Lâm Nam lắc đầu: "Không, nhiệm vụ của cậu là phải đi tìm một hải tặc tên là Roma, câyh hẳn có ấn tượng."
Diêu Bắc Tự hiểu ra: "Gươm chỉ huy màu máu", Roma! Quan chỉ huy tiền tuyến hải tặc trước đây!"
Lâm Nam gật đầu: "Hắn đó. Bắt hắn trở về, đừng để cho hắn chạy. Nhớ kỹ, phải sống! Ở trước khi bắt được, không cần tiết lộ ra ngoài."
Diêu Bắc Tự không hỏi vì sao, lập tức tuân lệnh: "Rõ! Bắc Tự nhất định phải giữ bí mật! Chủ nhiệm còn có gì phân phó không?"
Lâm Nam trầm ngâm: "Về Long Thành, cậu thấy thế nào?"
Diêu Bắc Tự trong lòng chấn động, một lát sau thành thành thật thật trả lời: "Càng mạnh hơn so với Bắc Tự!"
Lâm Nam cổ vũ: "Cậu không cần tự coi nhẹ bản thân. Long Thành này, tuổi nhỏ như vậy, thực lực mạnh như vậy, lai lịch cực kỳ khả nghi. Chờ trận chiến đấu này chấm dứt, chúng ta sẽ sắp xếp điều tra..."
Liền vào lúc này, có cuộc gọi, là Catherine.
Lâm Nam ánh mắt ngưng lại, nhưng mà lập tức khôi phục như thường, đối với Diêu Bắc Tự ra dấu chờ, hắn chuyển nhận cuộc gọi.
"Catherine, sao lại có thời gian tìm tôi?"
Catherine đối diện chớp chớp mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười: "Jasmine nói nó thu được một chiến hạm vận tải hải tặc, sợ ông cướp chiến lợi phẩm của nó, nên bảo tôi tới nói với ông một tiếng."
Lâm Nam trên mặt lộ ra vẻ dở khóc dở cười: "Tôi cướp chiến lợi phẩm của nó? Tôi là hạng người như vậy sao? Của nó là của nó, ai cũng không cướp! Thật sự là trẻ con mà."
Catherine khóe miệng ý cười càng đậm: "Jasmine hỏi, trong chiến hạm vận tải tất cả đều là Quang Giáp công trình cùng vật liệu xây dựng, nó hỏi học viện có cần hay không? Nó có thể chiết khấu!"
Lâm Nam làm ra tư thế cầu xin: "Tôi van cầu các người quản đứa nhỏ này đi. Hiện tại là thời điểm làm mấy cái này sao? Tôi đang bận chân cũng không chạm đất, Đỗ Bắc đâu?"
Catherine cười nói: "Ở chỗ của tôi, còn có Xu Mỹ, mọi người đang uống rượu. Ông có muốn đến không?"
Lâm Nam tức giận nói: "Các người tự uống đi, tôi đang rất bận."
Catherine nói: "Xu Mỹ nói học viện lại bắt đầu giới nghiêm? Không cho đi ra ngoài?"
Lâm Nam nhíu mày: "Bà muốn đi ra ngoài?"
Catherine lo lắng nói: "Đúng vậy, tôi cùng Đỗ Bắc đang chuẩn bị đưa một ít linh kiện cho Jasmine. Đã qua một đoạn thời gian dài không gặp nó, chưa kiểm tra thân thể cho nó, đứa nhỏ này thực không để cho người ta bớt lo."
Lâm Nam lắc đầu: "Chiến đấu đến mấu chốt thời điểm nhất, bên ngoài tình huống không rõ, nơi nơi đều là hải tặc tan tác, phải phòng ngừa bọn chúng chó cùng rứt giậu."
Catherine chấn động: "Như vậy nguy hiểm! Tôi sẽ bảo Jasmine cùng Long Thành trở về!"
Diêu Bắc Tự không khỏi nhìn thoáng qua chủ nhiệm.
Lâm Nam trầm ngâm: "Bọn họ tạm thời không cần trở về. Có Long Thành ở đó, an toàn của Jasmine không cần lo lắng. Long Thành ở bên ngoài, có thể phát huy tác dụng càng lớn. Long Thành lần này là lập công lớn, chúng tôi đang thảo luận nên thưởng cho cậu ta thế nào."
"Như vậy đi, bà chuẩn bị những thứ của Jasmine. Vừa lúc Bắc Tự phải ra ngoài làm nhiệm vụ, để cậu ta qua đó đưa cho các người."
Catherine chần chừ một lát, rồi đáp: "Được, vậy vất vả Bắc Tự."
"Tốt, đợi tôi bảo Bắc Tự đi qua chỗ của bà lấy. Tôi đang rất bận, ngắt máy trước."
"Được, ông làm đi."
Sau khi ngắt máy, Lâm Nam nói với Diêu Bắc Tự: "Cậu đi chỗ tiến sĩ, lấy đồ đưa đến cho Jasmine. Sau đó lập tức đi tìm Roma, đừng để cho người này rơi vào tay người khác."
Diêu Bắc Tự nghiêm mặt nói: "Rõ!"
"Giết tôi đi!"
Roma cả người đau nhức mệt nhọc không chịu nổi, mang mỏ hàn cắt trong tay quẳng trên đất, vẻ mặt bất cần.
Trong khoang chứa hàng vang lên thanh âm của Jasmine, nàng có chút nghi hoặc: "Vì sao?"
Roma thẳng lưng, cười lạnh: "Không nghe nói qua sĩ khả sát bất khả nhục sao? Tụi mày đây là sai sử tao như nô lệ, một khi đã như vậy, cho tao cái thống khoái!"
Jasmine càng không nghĩ ra: "Anh tình nguyện chết, cũng không muốn giúp chúng tôi làm việc?"
Ở trong logic của nàng, làm việc tuy mệt mỏi chút, nhưng thế nào tốt hơn nhiều so với tử vong, sao lại sẽ có người bởi vì làm việc mà không muốn sống nữa?
Roma trả lời rõ ràng lưu loát: "Không sai! Roma tao không muốn sống nữa!"
Hắn vốn tưởng rằng đối phương là nhìn trúng tài năng chỉ huy của hắn, không nghĩ tới thế mà để cho hắn đi cắt Quang Giáp? Nếu là làm việc nặng mệt chết bực này, ai không thể làm? Sao lại chừa tính mạng Roma hắn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận