Long Thành

Chương 315: Đã không còn Anmobiquet (1)

Hoàng Xu Mỹ nhếch miệng nở nụ cười, thỏa mãn cầm lấy một chai, ngửa đầu ực ực một hơi dốc xuống. Buông xuống vỏ chai, nàng phun ra một hơi thật dài, vô cùng thỏa mãn cảm khái: "Đã!"
Lâm Nam cầm lấy chai bia, nhấp một ngụm nho nhỏ rồi buông xuống, đột nhiên hỏi: "Hoàng tiểu thư cảm thấy Bonin thế nào?"
Hoàng Xu Mỹ thuận miệng nói: "Rất tốt, chỉ là rượu quá ít, uống còn phải phân hạng ngạch, không thể uống thoải mái."
Lâm Nam mỉm cười: "Thời chiến thôi, tình huống đặc thù, sau này Hoàng tiểu thư muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu!"
Hắn chợt chuyển giọng điệu: "Trừ bỏ uống rượu, phương diện khác thì sao?"
Hoàng Xu Mỹ thu hồi ý cười trên mặt, híp mắt: "Lâm Chủ nhiệm có chuyện cứ nói thẳng."
Lâm Nam gật đầu: "Hoàng tiểu thư làm người thẳng thắn, vậy tại hạ cũng đi thẳng vào vấn đề. Chúng tôi hy vọng có thể được Hoàng gia ủng hộ, hiệp trợ chúng tôi quản lý tinh hệ Nguyệt Sâm."
Quán bar đang ầm ĩ nháy mắt an tĩnh lại.
Từ khi Lâm Nam tiến vào, lỗ tai mọi người đều lặng yên dựng thẳng lên. Thanh âm của Lâm Nam không có cố ý hạ xuống, ở đây đều là hạng người nhĩ lực sâu sắc, nghe được rõ ràng, trong lòng đều kinh hãi không hiểu.
Hoàng Xu Mỹ vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên, nàng không trả lời ngay lập tức, trong tay tung tung chai bia, rồi nói: "Không nghĩ tới Từ hiệu trưởng hùng tâm tráng chí. Theo tôi được biết, Niếp Tổng Ti đã lấy được mệnh lệnh xây dựng quân đoàn thủ bị, chiến sự tiền phương cũng mười phần thuận lợi."
Nàng bỗng nhiên ngẩn ra, một lát sau biến sắc: "Hay là Niếp... tình huống tiền phương có biến?" .
Tiền tuyến, liên quân cao thấp đột nhiên an tĩnh lại, bọn họ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cầu lửa lớn dựng bốc lên trong trận.
Đó là... hạm chỉ huy Niếp Tổng Ti!
Ngọn lửa mãnh liệt phun ra nuốt vào vài trăm thước, chúng từ quanh thân hạm phun mạnh ra, rồi lại cuốn bốc lên trên. Cả chiếc chiến hạm bị lửa bao phủ, lửa hừng hực phóng lên cao, khói đen cuồn cuộn thẳng vào trong mây.
Nếu có lắp mô-đun hồng ngoại có tính năng mạnh mẽ, có thể nhìn thấy rõ ràng, khung ngoài của hạm chỉ huy đang bị hòa tan, nước thép tùy ý chảy tứ tung ở trong ngọn lửa.
Các tướng sĩ liên quân sắc mặt tái nhợt, thất hồn lạc phách.
Vì sao...
Mắt thấy đã sắp thắng lợi, hạm chỉ huy của Niếp Tổng Ti đột nhiên nổ tung một cách ly kỳ. Mắt thấy thế lửa hung mãnh như thế, trên hạm không ai có thể còn sống.
"Có thích khách!"
Bỗng nhiên có người phản ứng lại, theo bản năng hô to. Những người khác như ở trong mộng mới tỉnh, không khỏi kinh hoảng hẳn lên.
Trường hợp nháy mắt hỗn loạn không chịu nổi.
Các bộ của liên quân lệ thuộc gia tộc khác nhau, hiệu lệnh lẫn nhau không thông. Thời điểm Niếp Kế Hổ thủ đoạn cứng rắn còn, các bộ không dám bằng mặt không bằng lòng, còn có thể làm được hiệu lệnh thống nhất. Đột nhiên gặp phải đại biến, không có Niếp Kế Hổ áp chế, các bộ phản ứng đầu tiên đều là co rút lại phòng tuyến, bảo vệ tốt bản thân.
Quang Giáp tới lui tuần tra trên bầu trời tựa như ruồi bọ không đầu, không biết làm sao.
Có một số chiến hạm thậm chí bắt đầu lui về phía sau.
Liên quân như rắn mất đầu, lộ ra bản chất rời rạc.
Bọn họ quát mắng lẫn nhau, có giữa các đội ngũ bởi vì tranh đoạt lộ tuyến lui lại, phát sinh xung đột với nhau.
Trong cái bóng của một chiếc chiến hạm loại nhỏ, bỗng nhiên hiện ra bóng dáng một chiếc Quang Giáp màu đen.
Quang Giáp màu đen hình dạng cực kỳ kỳ lạ, đầu nó là hình tam giác, giống như đầu một con bọ ngựa.
Thân hình hiện ra hình thoi khoa trương, mặt ngoài phân bố từng đạo vân ngang phẩm chất không đồng nhất, giống như bụng côn trùng. Đùi Quang Giáp cực kỳ tráng kiện, gồ lên từng bó sợi không biết là cái loại gì, lập lòe tỏa sáng.
Bắp chân tinh tế sắc bén, giống như liêm đao.
Trên lưng Quang Giáp móc một đám lưỡi đao mỏng màu xám, giống như khoác một cái áo choàng màu xám.
Rõ ràng là một chiếc Quang Giáp hình người, nhưng lại làm người ta liên tưởng đến tế dị hình trùng làm cho người ta nổi cả da gà.
Quang Giáp màu đen đứng ở trong bóng đen, xa xa nhìn chăm chú vào chiến hạm đang hừng hực thiêu đốt. Không ngừng có Quang Giáp gào thét bay qua trên không hài cốt chiến hạm, nhưng mà không có ai chú ý tới sự tồn tại của nó.
Khi nhìn thấy nước thép hòa tan từ trong chiến hạm chảy ra, Quang Giáp màu đen giống như bức tượng chợt động.
Áo choàng màu xám sau lưng lặng yên mở ra, lưỡi dao mỏng màu xám giăng kín thân hình Quang Giáp, Quang Giáp màu đen lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được dung nhập vào trong bóng đen, biến mất không thấy.
Hai phút sau.
Trong khoang thuyền Anmobiquet, Quang Giáp màu đen trống rỗng xuất hiện.
Trong khoang thuyền nơi nơi phân tán hài cốt Quang Giáp, có một số cửa thông đạo thậm chí còn bị hài cốt Quang Giáp lấp không chỗ đặt chân, có chỗ hài cốt Quang Giáp chồng chất giống như xếp gỗ, mười phần đồ sộ.
Quang Giáp màu đen ngồi xổm xuống, kiểm tra vết thương của hài cốt Quang Giáp bên chân.
Bộ vị khoang điều khiển bị một vết thương không lớn xỏ xuyên qua, không có vết máu. Xuyên thấu qua vết thương của Quang Giáp nhìn vào phía trong, trong khoang điều khiển là một mảng hỗn độn, thân thể sư sĩ nổ tung, máu thịt phun ra khắp nơi trong khoang điều khiển.
Quang Giáp màu đen lại kiểm tra hài cốt mấy Quang Giáp, vết thương trên Quang Giáp cùng cách mà sư sĩ chết trong khoang điều khiển đều giống nhau như đúc.
Nó không hề dừng lại, mà tiếp tục đi về phía phòng điều khiển.
Cửa khoang phòng điều khiển chiến hạm đóng thực sự kín.
Quang Giáp màu đen trong tay xuất hiện một cây trường đao màu đen, thân đao hẹp dài, tối đen không ánh sáng. Nó đổi trạng thái ẩn nấp trước đó, huy động trường đao màu đen trong tay.
Đao ảnh như điện, vắng lặng không tiếng động.
Hai giây sau, cửa khoang phòng điều khiển ầm ầm sập xuống.
Quang Giáp màu đen không có chút che giấu, nghênh ngang xách đao đi vào phòng điều khiển.
Tập kích trong dự đoán không có xuất hiện, trong phòng điều khiển không có một bóng người.
Hả?
Thẳng đến lúc này, động tác của Quang Giáp màu đen mới xuất hiện một tia chần chừ.
Quang Giáp màu đen bỗng xoay mặt, nhìn về phía bàn điều khiển của chiến hạm.
Màn hình bàn điều khiển lóe ra hồng quang chói mắt, mặt trên rõ ràng có thể thấy được con số nhảy lên.
"3, 2, 1!"
Hào quang chói mắt giống như hằng tinh nổ tung, nháy mắt cắn nuốt Quang Giáp màu đen.
Chỗ cách tàu Anmobiquet 300 ki-lô-mét, "Thiên Uy" nửa đỏ nửa đen nhìn chăm chú vào đoàn ánh sáng đáng sợ cùng đám mây hình nấm đang chậm rãi bốc lên ở xa xa.
Hải tặc khác ở bên cạnh nó, người người trợn mắt há hốc mồm.
Thường Ca sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, lắp bắp hỏi: "Lão, lão đại, đây là Anmobiquet nổ sao?"
Trong kênh thông tin, thanh âm lười biếng của lão đại Angu lộ ra một tia vui vẻ: "Đúng vậy, lễ vật đưa đến trên tay chủ nhân, hy vọng hắn có thể thích."
Thường Ca ngây người ngẩn ngơ, đầu óc linh cơ chợt động: "Lão đại chính là lão đại, tặng lễ trực tiếp đưa người đưa tới tận trời! Ha ha ha ha..."
Kênh đội ngũ im lặng, chỉ có tiếng cười Thường Ca quanh quẩn, những người khác đều không cảm thấy buồn cười.
Bọn họ còn chưa từ trong tiếng nổ kinh thiên động địa phục hồi lại tinh thần, nhất là khi sóng xung kích giống như cơn lốc gào thét tới, thổi trúng Quang Giáp bọn họ lắc qua lắc lại ở giữa không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận