Long Thành

Chương 518: Cựu điển cùng tân điển (2)

Họa Kích vẻ mặt bình tĩnh: "Ngươi lừa người khác còn được, điển tịch tổng bộ tôi đều đã lật xem. Năm đó chín hệ dễ tin liên minh, vây công hệ 0, hệ 0 diệt vong. Thủ lĩnh chín hệ đều gặp phản phệ, lần lượt điêu linh. Không có hệ 0 chủ trì "Thức tỉnh", cựu điển căn bản không thể tu luyện, đây mới là lý do các hệ tự nghĩ ra tân điển. Có tân điển, không cần cựu điển? Cho dù tìm cựu điển, không có "Thức tỉnh", chỉ là một đám giấy lộn mà thôi."
Lộc Mộng ánh mắt sáng quắc: "Nhưng nếu có "Thức tỉnh" thì sao?"
Phan Quang Quang đồng tử hơi co lại, trong lòng kinh nghi bất định.
Họa Kích khẽ cười một tiếng: "Cựu điển thất truyền, tôi chưa từng đọc lần nào, nhưng vẫn có đôi câu vài lời lưu lại. Tôi chỉ có thể nói, thời đại cũng chưa từng ngừng phát triển về phía trước. Nào sợ các người phục hồi "Thức tỉnh", tìm đến cựu điển, các người chỉ sợ cũng sẽ thất vọng."
"Đó là chuyện của chúng tôi." Lộc Mộng thản nhiên nói: "Tôi giám sát được dao động hệ 0. Tình huống của Ngư, tin tưởng các người cũng đoán được. Không sai, hắn trước đó trong ý thức mầm móng có hệ 0."
"Hệ 0 thu hồi mầm móng trong ý thức của hắn, nói cho hắn, hắn đã tới chậm, bọn họ đã tìm được người kế thừa."
Lộc Mộng nói ra từng chữ một: "Hắn gọi là 01."
Hắn trầm giọng nói: "Nếu thủ tịch đã đọc qua điển tịch, nên biết 01, đại biểu cho cái gì."
Phan Quang Quang lập tức nhìn về phía Họa Kích, con mẹ nó chứ, đọc sách ít mà.
"Tôi biết." Họa Kích gật đầu: "Trong ghi chép, số 0 tính cách cố chấp điên cuồng, ít hỏi tục sự, trầm mê ở phòng thí nghiệm tàu căn cứ của hắn, qua lại ở trong không gian vũ trụ không biết là sâu đến bao nhiêu. 01 là người phát ngôn của hắn, chấp chưởng "Thánh khố sát lục", phụ trách chọn lựa, xây dựng Sát Lục Sư Sĩ hệ 0."
Lộc Mộng mặt âm trầm: "01 xuất hiện, bọn họ nhất định sẽ một lần nữa xây dựng hệ 0. Hệ 0 một khi thành hình, là ngày chín hệ chúng ta đại họa lâm đầu. Hệ 0 cùng chúng ta thù sâu như biển, không đội trời chung cùng liên minh, đến lúc đó máu chảy thành sông, thấy chất khắp nơi, sinh linh đồ thán! Thiên hạ ai có thể chỉ lo thân mình?"
Họa Kích gật đầu: "Thực đáng sợ!"
Phan Quang Quang lòng có cảm nhận: "Vậy nhất định là tận thế!"
Họa Kích hai tay giang ra: "Đáng tiếc tôi không tin."
Phan Quang Quang ha ha cười: "Tôi cũng không tin."
Giờ phút này Lộc Mộng muốn mắng người, mặt trướng hầu như muốn nhỏ máu, hổn hển nói: "Các người nhất định sẽ hối hận!"
Họa Kích cùng Phan Quang Quang nhìn nhau cười, có chút vui vẻ.
Lộc Mộng đen mặt, không muốn nói chuyện nữa.
Họa Kích thu hồi nụ cười, thản nhiên nói: "Mộng à, chuyển lời cho lão đại các người. Các người muốn tìm cái gì Thánh khố là chuyện của hệ 3 các người. Nhưng tôi cảnh cáo các người, cách Ngọc Lan tinh xa một chút. Nếu không mà nói, tôi thấy hệ 3 người nào thì giết người đó."
Lộc Mộng mặt lạnh xuống: "Thủ tịch coi trọng đối với 2333 như thế sao?"
Lấy hiểu biết của hắn đối với Họa Kích, người này thật sự có khả năng ra loại chuyện này. Bán Ngân phản bội, nhắm chừng chỉ có lão đại có thể ngăn cản hắn, nếu không, hai năm này mình không cần ra tổng bộ?
Họa Kích chớp chớp mắt: "Không sai."
2333... là các người nói, không phải tôi nói.
Hắn có chút chột dạ, để cho tiểu tử kia ngồi thực 2333, vậy có tốt hay không? Kế hoạch của Chưởng môn cùng Thiên Cơ đến cùng có ổn hay không?
Nghĩ lại, thiên phú tốt như vậy, nếu như bị hệ 3 hại thì quá đáng tiếc, phải bảo hộ hắn!
Họa Kích nhất thời yên tâm thoải mái.
"Tôi chỉ có một yêu cầu." Lộc Mộng trầm giọng nói: "Để cho tôi kiểm tra ý thức của hắn một chút. Dao động hệ 0 đã xuất hiện ở Thạch Xuyên, mục tiêu khả nghi nhất ở nơi này, chỉ có 2333..."
"Không có khả năng!" Họa Kích nheo lại ánh mắt, cao thấp đánh giá Lộc Mộng: "Cậu muốn kiểm tra người hệ 2 tôi? Lộc phổ giáo, lá gan của cậu cũng có chút lớn đó."
Lộc Mộng còn muốn nói cái gì, Họa Kích lạnh giọng nói: "Tôi không có hứng thú đối với hệ 0 đã lạnh thấu mấy trăm năm, đừng nói nơi này có căn cứ hệ 0 hay không. Cho dù có, tiểu tử kia chiếm, vậy cũng là hệ 2 tôi chiếm! Thế nào? Cậu không phục?"
Lộc Mộng nuốt nuốt nước miếng, nhìn ánh mắt lạnh như băng của Họa Kích, lại nhìn Phan Quang Quang ở một bên nóng lòng muốn thử.
Hắn dám khẳng định, chỉ cần Họa Kích thoáng biểu lộ sát ý, tên đầu trọc kia nhất định cướp trước mà ra tay!
Hảo hán không ăn thiệt trước mắt, rụt từ gan mà sinh, Lộc Mộng gương mặt tròn gượng ra nụ cười: "Phục rồi! Phục rồi! Thủ tịch mở miệng, chớ nói Ngọc Lan tinh, tinh hệ Hạ Đại này đều là hệ 2! Ngày mai tôi sẽ mang theo Sơn Vương cút đi..."
Họa Kích cắt lời: "Đặc huấn còn chưa có chấm dứt cậu đã muốn bỏ bê công việc?"
Quá bắt nạt người mà! Lộc Mộng chỉ cảm thấy một hơi xông thẳng lên ót, bất quá... đầu trọc kia vì sao lại nóng lòng muốn thử?
Lộc Mộng tỉnh táo lại, bỗng nhiên ý thức được ở bên cạnh Gà con là an toàn. Gà con không thích giết người, có mặt Gà con, Phan Quang Quang không dám ra tay.
Thời điểm mình lui lại cũng phải chú ý, đầu trọc này tám chín phần mười sẽ cho phát súng.
Thời điểm Lộc Mộng đi ra đều thật cẩn thận, quá nguy hiểm.
Hắn thủy chung không rõ ràng, vì sao lão đại lại muốn làm ra hình tượng công địch của tám hệ chứ?
Lộc Mộng lập tức nói: "Thủ tịch nói đúng! Ngọc thô như thế, tiền bối chúng ta, phải tận chút tâm lực mới được."
Phan Quang Quang trong mắt hiện lên một tia tiếc hận, lập tức phụ họa: "Thủ tịch yên tâm, tôi không giống vậy, tôi là đánh tâm nhãn thích người trẻ tuổi phúc duyên thâm hậu này."
Lộc Mộng trợn mắt nhìn: "Tôi không thích chỗ nào?"
Phan Quang Quang phản bác: "Cậu vừa rồi còn nói muốn gõ vỡ đầu tiểu tử này."
"Kiểm tra ý thức tôi cần gõ vỡ đầu hắn sao?"
"Cậu xem, thừa nhận đi, cậu muốn động tay chân đối với ý thức của cậu ta!"
Không để ý tới hai người khắc khẩu, Họa Kích xuất thần nhìn cửa lớn còn chưa có tu sửa, thì thào tự nói.
"Sao lại có người thích trồng trọt chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận