Long Thành

Chương 185: Ly biệt (1)

Không chỉ như thế, sư sĩ thông qua máy điều khiển bằng não khống chế Quang Giáp chiến đấu, Quang Giáp giống như thân thể của sư sĩ vậy. Mà Quang Giáp va chạm, cũng sẽ thông qua máy điều khiển bằng não, truyền đến đầu não của sư sĩ, lại thông qua trung khu thần kinh lan truyền đến toàn thân. Bộ phận tín hiệu thần kinh "giả dối" này, sẽ khiến cho thân thể làm ra phản ứng đối ứng, mà đối kháng với "lực công kích" này, cũng sẽ tiêu hao lượng lớn năng lượng của thân thể.
Một khi năng lượng thân thể của sư sĩ tiêu hao quá độ, thân thể sẽ sinh ra hiệu ứng phản đối, sẽ ảnh hưởng xấu đến khống chế sóng não của sư sĩ.
Cục diện trước mắt, đối với Horace là cực kỳ bất lợi.
Sau khi trọng thương, kỹ xảo của hắn không chịu ảnh hưởng, nhưng tố chất thân thể đã đi xuống rất nhiều.
Y học hiện đại cực kỳ phát triển, chỉ cần không phải tử vong tại chỗ, cơ bản đều có thể cứu sống, cơ năng sinh lý luôn có thể nghĩ biện pháp khôi phục. Nhưng sư sĩ thời khắc gặp phải chiến đấu cường độ cao, yêu cầu đối với thân thể càng thêm hà khắc, chỉ khôi phục cơ năng sinh lý là xa xa không đủ.
Horace bắt đầu cảm thấy lực bất tòng tâm.
So sánh ra, tố chất thân thể của Long Thành là cực kỳ kinh người. Nghĩ đến tập đoàn Vạn Thần đánh giá về tố chất thân thể của Long Thành chỉ có cấp 7, Horace cười nhạt, người này tố chất thân thể tuyệt đối không chỉ cấp 7.
Đánh giá trước mắt tựa như lại xác minh đầu óc thông minh của Long Thành, hắn luôn rất am hiểu lợi dụng ưu thế bản thân, am hiểu chiến thuật.
Nhưng Horace trong lòng lại là có chút thất vọng.
Long Thành chiêu số rất dã, Horace đã sớm nhận ra. Hắn sở dĩ nguyện ý tự mình đến khảo sát Long Thành, chính là ôm một phần vạn hy vọng. Nhưng mà chuyện trước mắt thực nói cho hắn, phong cách chiến đấu của Long Thành đã bắt đầu thành hình, đã mơ hồ có thể thấy được sơ hình.
Đây là kết quả Horace không muốn có nhất, Long Thành đã bắt đầu đi vào thời kỳ trưởng thành, ở hắn xem thật sự là chín quá sớm. Mà trưởng thành sớm, thường thường ý nghĩa tiềm lực bị tiêu hao sớm, sau này sẽ thiếu hụt.
Horace lúc này tâm tình thực phức tạp, vừa than thở về thiên phú của Long Thành, lại tiếc hận Long Thành không có lọt vào mắt xanh của vận mệnh. Vận mệnh luôn khó có thể nắm bắt như thế, cho Long Thành bảo tàng làm người ta thèm nhỏ dãi, lại quên cho hắn chìa khóa mở ra bảo tàng.
Nếu Long Thành từ nhỏ trải qua chuyên nghiệp huấn luyện, ổn đánh ổn trát, khủng bố thiên phú, nhất định sẽ hắn nở rộ càng chói mắt hào quang.
So sánh ra, thiên phú của mình xa xa không bằng Long Thành, vận mệnh đối với hắn lại tốt hơn rất nhiều.
Có lẽ, đây là vận mệnh.
Horace giơ kiếm nhận thua: "Tôi nhận thua."
Long Thành đang chuẩn bị tiếp tục đợt tiến công tiếp theo ngẩn ra, hắn nhìn Hắc Võ Sĩ, không quá xác định đối phương có phải trá hàng hay không.
Horace chú ý tới Xích Thố đề phòng, những gì trải qua trong tuổi thơ của hắn, đó là giãy giụa sinh tồn ở tầng dưới chót xã hội lưu lại dấu ấn. Trong thân thể từng đứa nhỏ trưởng thành sớm, đều có một linh hồn sớm bị phong sương cực khổ cắt đến đầy thương tích.
Hắn không khỏi sinh ra một chút tâm yêu tài: "Cậu hình như chưa học qua kiếm thuật?"
"Chưa học qua."
"Không chê mà nói, chỗ của tôi có mấy bộ video kiếm thuật, cậu có thể xem."
"Cảm... cảm ơn."
"Vừa rồi cậu có mấy chỗ xử lý chưa tốt, tôi diễn lại cho cậu một lần."
Khi Horace trở lại phòng, phát hiện Hoang Mộc Minh cùng Hoang Mộc Thần Đao đều đang đợi.
Hoang Mộc Thần Đao kiềm chế không được, gấp giọng hỏi: "Hoắc thúc, thế nào thế nào?"
Horace ngồi xuống, mặt không chút thay đổi nói: "Tôi thua."
Hoang Mộc Minh ngẩn ra, Hoang Mộc Thần Đao vẻ mặt không tin: "Không có khả năng! Hoắc thúc sao có khả năng thua?"
Tiếp theo nàng vẻ mặt hoài nghi: "Hoắc thúc, người không cố ý thả đó chứ?"
Horace ha ha cười: "Thuộc hạ cũng không thả, chỉ mang tham số Quang Giáp điều chỉnh đến trình độ cấp C."
Hai người không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt "quả nhiên như thế", Hoang Mộc Thần Đao than thở: "Em đã nói rồi mà!"
Hoang Mộc Minh mang chén nước đẩy đến trước mặt Horace, một bên rót trà một bên hỏi: "Kết quả thế nào?"
Horace hơi hạ người cảm ơn, rồi ngồi thẳng nâng chung trà lên nhấp một ngụm, mới nói: "Là một thiên tài, thiên phú thật sự là kinh người, trừ bỏ tiểu thư Đao Đao ra, thuộc hạ chưa thấy ai có thiên phú mạnh hơn so với Long Thành."
Hoang Mộc Minh làm người cực kỳ thông minh, chú ý tới mặt của Horace cũng không có vẻ vui mừng, nhíu mày: "Nhưng mà?"
Horace thở dài: "Nhưng mà đáng tiếc trưởng thành quá sớm, từ nhỏ chiêu số đi sai lệch. Phong cách chiến đấu đã định hình, tương lai có lẽ có thể làm một sát thủ không tệ, nhưng mà muốn ở trên con đường sư sĩ này đi được xa hơn, rất khó."
Hoang Mộc gia là đại tộc, mỗi ngày nhân tài đến tìm nơi nương tựa là đến không xuể. Trong mắt bọn họ, chỉ có thiên tài cấp cao nhất, mới có thể được xem là thiên tài. Cân nhắc có phải thiên tài đỉnh cao nhất hay không, chỉ có một tiêu chuẩn là hy vọng trở thành siêu cấp sư sĩ là lớn bao nhiêu.
Hoang Mộc Thần Đao lộ ra vẻ thất vọng.
Nếu Long Thành có thể được mời chào vào Hoang Mộc gia, nàng có rất nhiều biện pháp nói động Jasmine. Nếu Long Thành không đi, lấy quyết tâm của Jasmine, tuyệt đối sẽ không đi theo nàng.
"Vậy thực đáng tiếc." Hoang Mộc Minh đề tài chợt chuyển: "Hiện tại khảo sát Long Thành đã xong, Đao Đao cũng đã đón, nơi đây không nên ở lâu, chúng ta nhanh về nhà."
Hắn bổ sung một câu: "Vừa lấy được tin tức. Giữa Từ Bách Nham cùng Niếp Kế Hổ đối thoại không thuận lợi, hai bên tranh đoạt đối với quyền chỉ huy thực kịch liệt, liên quân Niếp Kế Hổ, có thể sẽ không đóng ở Bonin, nhắm chừng lựa chọn đóng ở thành phố Tây Phụng."
Horace gật đầu: "Từ Bách Nham thực lực không kém, chỉ sợ không cam lòng ở dưới người khác."
Hoang Mộc Minh nói: "Chúng ta không tranh cái nước đục này, sớm về nhà một chút."
Horace vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên: "Công tử nói rất đúng."
"Đêm nay thu thập một chút, ngày mai xuất phát."
"Ok!"
Horace đứng dậy cáo từ, phòng chỉ còn lại có Hoang Mộc Minh cùng Hoang Mộc Thần Đao. Toàn bộ quá trình Hoang Mộc Thần Đao trầm mặc không nói, nàng hiểu rõ nặng nhẹ, trước mắt không phải thời điểm nàng có thể làm loạn.
Hoang Mộc Minh chú ý tới cảm xúc của Đao Đao có chút đi xuống: "Sao vậy? Không nỡ rời khỏi?"
Hoang Mộc Thần Đao thấp giọng hỏi: "Ngày mai rời đi, về sau còn có thể trở về không?"
"Khả năng không tính là lớn." Hoang Mộc Minh lắc đầu, liếc mắt nhìn nàng một cái, rồi nói: "Qua chiến dịch này, không chỉ có Nguyệt tinh, toàn bộ Nguyệt Sâm tinh hệ đều sẽ nguyên khí đại thương. Hơn nữa gần đây thiên hạ đều không yên ổn, loạn tượng dần sinh. Em vừa nắm giữ khống mang, đúng là thời điểm cần tiềm hành khổ tu, hai ba năm tương lai em đừng nghĩ ra cửa."
Hoang Mộc Thần Đao trong lòng thương cảm khó hiểu.
Một năm trước, nàng một mình rời nhà, đi đến Nguyệt tinh hẻo lánh hoang vắng.
Nàng thích học viện sao? Cũng không thể nói là thích, nhưng đến lúc sắp rời đi, nàng vẫn nhịn không được có chút thương cảm. Nàng biết, lần này rời khỏi, cuộc đời này khả năng không bao giờ trở lại nữa.
Một lát sau, nàng ngẩng đầu nói: "Cho người đi đến ký túc xá của em, giúp em đưa Nick lại đây."
"Nick là ai?"
"Người máy quản gia của em."
Bạn cần đăng nhập để bình luận