Long Thành

Chương 408: Hình tượng cao thủ (2)

Một cỗ đánh sâu vào mãnh liệt, Tông Á phun ra một búng máu ở bàn điều khiển trước mặt.
Hắn lau vết máu bên miệng, trừng to mắt, khí thế không chút giảm: "La huynh thủ đoạn tốt! Từ xưa anh hùng tinh tinh tương tích, ngươi ta cả đời là địch, chiến hôm nay tạm thời đến đây, chúng ta ngày sau..."
Đáp lại hắn là bắn phá điên cuồng càng thêm dày đặc.
Tông Á giận tím mặt, hung tợn: "Nếu La huynh không muốn sống, vậy đừng trách huynh đệ không khách khí! Hôm nay không phải ngươi chết chính là ta mất mạng a a a a..."
Oành oành oành!
Các thành viên bang phái xa xa chỉnh tề thành thật xem cuộc chiến tựa như một đám chim cút run rẩy. Bọn họ mặt không còn chút máu, oanh tạc trước mắt là bắn phá điên cuồng khủng bố nhất mà bọn họ từng thấy qua từ trước tới nay.
Nguyên Chí thì thào: "Đáng sợ... Chúng ta đến cùng là đến một đám hàng xóm quái vật gì vậy?"
Dương Lão Hổ lạnh lùng nói: "Hàng xóm? Đừng lầm! Hắn về sau là lão đại của chúng ta!"
Hắn tiếp theo u u bổ sung một câu: "Chỉ cần đêm nay hắn giết Tông Á."
Nguyên Chí hỏi: "Hắn có thể giết Tông Á sao?"
Dương Lão Hổ không đáp mà hỏi lại: "La lão đại dùng mấy thanh vũ khí?"
"Bảy thanh."
Dương Lão Hổ trầm giọng nói: "Nếu La lão đại có thể sử dụng đến 10 thanh, Tông Á là xong rồi."
Nguyên Chí ngẩn ngơ: "Cái này là cao áp chống đỡ mạnh đến bao nhiêu..."
Dương Lão Hổ hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Cao áp chống đỡ cấp 12!"
Nguyên Chí không có nghi ngờ phán đoán của Dương Lão Hổ, La Gỡ Giáp có thể đánh Tông Á thành như vậy, tuyệt đối cấp 12. Hắn có chút khó có thể tin: "Ai có thể tin tưởng, lại có thể có hai vị sư sĩ cấp 12 đồng thời xuất hiện ở Thạch Xuyên?"
"Người ta mua nông trường, còn có thể ở đó." Dương Lão Hổ cười lạnh nói: "Lão Nguyên, thanh tỉnh chút. Tông Á từ nhỏ xuất thân bang phái, đối với bang phái tự nhiên là thân quen. Vị La lão đại này, nếu nhìn chúng ta không vừa mắt, cậu đoán hắn sẽ làm gì?"
Nguyên Chí lặng lẽ một lát: "Hắn sẽ bình định bang phái, huyết tẩy Thạch Xuyên."
Dương Lão Hổ không nói nữa, một lần nữa đưa ánh mắt về phía chiến trường.
Hai người đối thoại không có hạ giọng, tất cả thành viên bang phái khác đều nghe rành mạch, thân thể sắt thép nguyên bản lui thành một đám chim cút, hầu như mang đầu chôn ở trong giáp ngực.
Trong khoang điều khiển "Rắn hổ mang", Tông Á cảm giác mình sắp điên rồi, hắn đã muốn đến bước sơn cùng thủy tận.
La Gỡ Giáp cao áp chống đỡ thế nào còn chưa có sụp đổ? Sao có khả năng! Cái này đã bắn bao lâu rồi!
Càng làm cho hắn cảm thấy khó chịu là, La Gỡ Giáp đổi một cây vũ khí, chủng loại đạn năng lượng sẽ phát sinh biến hóa, hắn mệt mỏi ứng phó. Đến sau đó hắn đơn giản chỉ có thể dùng "Nguyệt Chi Hoa" cứng rắn kháng, cái này gia tốc thật lớn tiêu hao của hắn.
Hắn hổn hển: "Này này này, La huynh, có chuyện thì nói! Nói chuyện!"
Oành oành oành!
Thật ác!
Tông Á hoàn toàn tuyệt vọng, hắn nay đã dầu hết đèn tắt, toàn bằng một hơi chống đỡ.
Hắn thở dài: "Tôi đầu hàng! La huynh, anh thắng!"
Long Thành vẫn bất động, tiếp tục nổ súng mãnh liệt.
Hắn lúc này cũng đã đến cực hạn, thần kinh trong đầu tựa như thanh sắt bị đốt đỏ hồng, đau đớn như bị cháy khó có thể hình dung, đang ăn mòn ý chí của hắn.
Hắn biết rõ, một hơi này tiết ra, ngay cả khí lực nhấn cò súng hắn cũng không có.
Tông Á thế mà có thể kiên trì lâu như vậy! Làm cho Long Thành cảm thấy khiếp sợ thật sâu, hắn đã liên tục bắn nổ 12 thanh vũ khí, Tông Á thế mà còn chưa chết.
Người này thực lực thật sự là đáng sợ...
Giờ này khắc này, là cơ hội tốt nhất giết chết Tông Á!
Nếu Tông Á lĩnh ngộ "Nguyệt Chi Hoa" sớm một chút, nếu Quang Giáp Tông Á không có hư hao, Long Thành phán đoán tỷ lệ thắng của mình, sẽ không vượt qua 15%!
Tên khủng bố như thế ở Thạch Xuyên, Long Thành căn bản không dám để cho đám người bà nội đáp xuống nông trường.
Tông Á phải chết!
"Rắn hổ mang" trong vụ nổ vờn quanh bộ dáng vô cùng thê thảm, cả nửa thân dưới của Quang Giáp đều đã không cánh mà bay, khoang điều khiển hầu như hoàn toàn lõa lồ bên ngoài, hộ giáp hai tay tất cả đều vỡ nát, chỉ còn lại có khung xương hợp kim khô nhất.
"Thương Nha" chỉ còn lại có một phần ba, "Quỷ Đồng" chỉ còn lại có chuôi đao.
Trong khoang điều khiển Tông Á, vẻ mặt đều là máu, sóng xung kích vụ nổ làm cho ngũ tạng lục phủ hắn đã trọng thương, hắn chỉ còn lại có một hơi.
Hắn không nghĩ tới mình đầu hàng cũng không có tác dụng!
Hiện thực như vậy! Con mẹ nó chứ! Thân là cao thủ, ngay cả một chút hình tượng cũng không nói sao? Rác rưởi!
Tông Á cùng đường, nghiến răng nghiến lợi cố một tia dư lực lấy cuối cùng rống to: "La Gỡ Giáp! Tôi đầu hàng! Tôi dâng ra "Nguyệt Chi Hoa"!"
Thần kinh cháy bỏng đau đớn làm cho Long Thành sắp mất đi ý thức, hắn kiệt lực bảo trì một tia lý trí cuối cùng.
Không, hắn không cần "Nguyệt Chi Hoa"!
Hắn muốn giết chết Tông Á!
Long Thành chịu đựng đau đớn không chút do dự nhấn cò súng.
Không nổ! ! ?
Long Thành sắc mặt đột nhiên biến đổi, không tốt, cao áp chống đỡ của hắn phát sinh sụp đổ! Hầu như đồng thời, sáu bản tăng phúc năng lượng sau lưng "Black Aurora" đồng thời tắt đi.
Thân thể hắn cứng đờ, đầu óc chỗ trống.
Toàn trường một mảng yên tĩnh, thành viên bang phái ánh mắt tràn ngập kính sợ thật sâu.
Bọn họ chính mắt thấy, "Black Aurora" trên sân thượng tòa lầu, sau khi Tông thần hô lên đầu hàng, bình tĩnh đóng bản tăng phúc năng lượng, ngay cả tư thái xạ kích cũng lười thay đổi.
Mặt đất lửa đỏ thẩm cuồn cuộn lan tràn, ánh lửa sáng ngời chiếu rọi ở trên thân hình hùng vĩ lạnh lùng, nó một chân dẫm lên vòng bảo hộ sân thượng, bên chân là súng pháo chồng chất như núi, khói thuốc súng còn chưa tán đi ở không trung, chỉ có tiếng gió phần phật.
Các thành viên bang phái trong mắt kính sợ thêm vài phần sùng bái, văn hóa ít đến đáng thương làm cho bọn họ tìm không thấy từ ngữ cao cấp hơn để hình dung tình cảnh này.
Trong đầu bọn họ chỉ có một suy nghĩ là Quá con mẹ nó pháo đài!
Cao áp chống đỡ sụp đổ!
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Long Thành cao áp chống đỡ sụp đổ. Chẳng sợ ở trong luyện tập, cao áp chống đỡ tới gần cực hạn, lại chưa từng sụp đổ.
Trong đầu giống như có thứ gì đó ầm ầm sụp đổ, hắn nháy mắt mất đi toàn bộ lực khống chế đối với đầu óc. Ý thức nổ tung điên cuồng lan tràn về bốn phía, một đám hình ảnh phủ bụi ở chỗ sâu trong ký ức, chúng nó lặng yên hiện lên, tụ tập lưu chuyển, giống như thú triều mất khống chế giãy khỏi gông xiềng, ầm ầm tàn sát bừa bãi, bao phủ thế giới.
Trong khoang điều khiển "Black Aurora", Long Thành trên gương mặt tái nhợt như tờ giấy đầy vẻ hoảng hốt, hai mắt vô thần, ngón tay đặt ở trên tay vịn hơi rung động.
Từ rung động biến thành run run, từ ngón tay lan tràn toàn thân.
Trên gương mặt tái nhợt của Long Thành lộ ra vẻ đau đớn, toàn thân run rẩy, ánh mắt mờ mịt không có tiêu điểm, khủng hoảng cùng sợ hãi thật sâu đang lưu chuyển.
Thân thể sắt thép cho tới giờ vẫn nguy nga bất động ở trên ghế điều khiển, lúc này lại đang run rẩy co rút lại, hắn cuộn mình vào hai chân, ôm đầu gối, bả đầu run run chôn ở giữa hai chân, toàn thân run rẩy, giống một đứa nhỏ bất lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận