Long Thành

Chương 511: Quán trưởng (2)

"Quán trưởng nói đúng." Wendy đáp, tiếp theo đề tài chợt chuyển: "Thủ tịch không phải người địa phương à? Trước kia chưa thấy qua. Anh ta trông đẹp trai như vậy, cũng không biết có bạn gái hay chưa?"
Quán trưởng liên tục lắc đầu: "Anh ta không phải như cô nghĩ đâu, hai người không phải là người một đường."
Đều là hàng xóm láng giềng nhiều năm, ông cũng không muốn nhìn thấy sọ não Wendy bị đánh vỡ.
Wendy ánh mắt ảm đạm xuống, ngoài miệng nói: "Tôi nghĩ cái gì? Tôi cũng không nghĩ cái gì cả! Ai da, tôi nghĩ ra rồi, Quán trưởng băng vải trên đầu anh là không thể gỡ. Bên trong còn thuốc, trong vòng 3 ngày, không thể tắm rửa."
Quán trưởng bất mãn nói: "Wendy cô đổi sắc mặt cũng quá nhanh đi!"
"Thật đó! Thuốc bên trong là tôi chuyên môn tặng cho Quán trưởng, không thu tiền."
Quán trưởng vuốt băng vải trên đầu: "Thuốc gì? Không phải nói vết thương đã khỏi hẳn sao?"
Wendy chớp chớp mắt, giọng điệu vui vẻ: "Thuốc chuyên trị rụng tóc!"
Quán trưởng chỉ biết im lặng khi nghe thấy vậy.
Rời khỏi bệnh viện Thạch Xuyên Quán trưởng, do dự một lát, vẫn đi về phía võ quán.
Không bao lâu, ông ta đã đi đến trước cửa võ quán, sắc mặt nhất thời cực kỳ khó coi.
Cửa lớn trống rỗng, cửa gỗ điêu khắc rồng thủ công ban đầu ông tiêu phí khá nhiều để thể hiện khí phái võ quán đã không cánh mà bay, chỉ để lại mấy cây cọc gỗ trơ trọi. Xuyên thấu qua hành lang trống trải, trong võ quán tiếng khí lưu bị xé nhỏ kích động, tiếng quyền cước va chạm mơ hồ truyền đến.
Quán trưởng cố lấy dũng khí, kinh hồn táng đảm từng bước một đi vào bên trong.
Khi ông đi vào trong quán, cảnh kịch liệt trong sân huấn luyện, làm cho ông ngẩn ra. Ông hoàn toàn không thể bắt giữ được bóng dáng nào bên trong, quá nhanh!
Bỗng nhiên, một tiếng xương cốt vỡ vụn làm da đầu người ta phát tê.
Một bóng dáng màu trắng trùng trùng đập ở trước mặt ông, mặt sàn hợp kim dày, xuất hiện vết rạn như mạng nhện.
Mặt đất truyền đến chấn động làm cho Quán trưởng thiếu chút nữa đứng thẳng không nổi, va chạm đáng sợ như vậy, thân thể máu thịt có thể thừa nhận sao?
Bóng dáng màu trắng lảo đảo giãy giụa đứng lên, thì ra là một thiếu niên cả người quấn đầy băng vải, chỉ là trên băng vải trắng như tuyết đã bị máu tươi nhuộm đẫm, như xác ướp sống lại.
Thiếu niên băng vải phun ra một búng máu, hung tợn nói: "Lại đến! Muốn đánh bại Tông thần, không..."
Quán trưởng ngây người.
Đợi một chút, Tông thần? Đây là Tông thần? Xác ướp bị đánh cho không thành người hình, là Tông thần cao thủ hàng đầu của Thạch Xuyên?
Lời còn chưa nói dứt, một đạo tàn ảnh mơ hồ xẹt qua ở không trung, Tông thần tựa như bị một chiếc Quang Giáp cao tốc phi hành nghênh diện va chạm, oành, hung hăng nện ở trên vách tường. Mặt tường bị trực tiếp đập ra một cái hố động mạng nhện, Tông thần rõ ràng được khảm ở chính trung ương, hôn mê bất tỉnh.
Quán trưởng trên mặt màu máu đã không còn một chút nào, bước chân không chịu khống chế dời ra sau.
Bỗng nhiên ông chợt hoa mắt, Họa Kích trống rỗng xuất hiện ở trước mặt ông, mỉm cười nói: "Nha, đây không phải Quán trưởng sao? Khách ít đến khách ít đến, có tiến vào ngồi không?"
Quán trưởng cố gắng khắc chế hai má run run, nuốt nước miếng: "Không, không cần... Tôi, tôi chỉ đến xem."
Họa Kích lộ ra nụ cười hiền lành khiêm tốn: "Đây là võ quán của ngài, anh mới là quán trưởng của chúng tôi, hoan nghênh ngài đến chỉ đạo công tác của chúng tôi bất cứ lúc nào."
"Tôi, tôi chỉ là tiện đường." Quán trưởng gượng ra nụ cười, sau đó vuốt băng vải trên đầu: "Đầu có chút đau, thương thế còn chưa có khỏi hẳn, tôi đi về nghỉ ngơi trước. Võ quán liền giao cho anh."
"Yên tâm đi! Quán trưởng!"
Trước khi đi, dư quang khóe mắt Quán trưởng thoáng nhìn mấy tấm áp phích treo ở phía trên quán, trên áp phích là những gương mặt xa lạ, tựa như một đám quái vật hung thần ác sát.
Quán trưởng chân lảo đảo một cái, chạy trốn nhanh hơn.
Nhìn bóng lưng chạy trối chết của Quán trưởng, Lộc Mộng xuất hiện ở bên cạnh Họa Kích, không cho là đúng nói: "Gà con, anh hiện tại cũng bắt đầu bắt nạt người thành thật."
"Xin gọi tôi là thủ tịch, Lộc phổ giáo!"
Họa Kích cau mày nói, sau đó nắm tay đưa lên bên miệng, ho nhẹ một tiếng: "Tốt rồi. Các vị phổ giáo, bồi luyện, học viên xin chú ý, hoạt động làm nóng người chấm dứt. Tôi tuyên bố, đặc huấn chính thức bắt đầu!"
Quán trưởng rõ ràng đã bị một màn trong võ quán vừa rồi mãnh liệt đánh sâu vào, bước chân vội vàng, vẻ mặt kích động, ngay cả gặp người quen trên đường chào hỏi, ông cũng xem như không thấy.
Về trong nhà, ông đóng cửa lại.
Vẻ mặt kích động đã biến mất không thấy, thay vào là vẻ mặt có chút âm trầm.
Ông trước cẩn thận kiểm tra dấu vết phụ cận cửa sổ, xác định thời điểm mình không ở nhà, không có ai tiến vào. Sau đó mang mắt kính trí năng, điều ra cấp bậc che giấu.
Trước mắt xuất hiện mười sáu màn ánh sáng, trên mỗi một màn ánh sáng, đều là máy theo dõi phụ cận nhà. Cẩn thận kiểm tra toàn bộ máy theo dõi, không có bóng dáng ai.
Ông lúc này mới phun ra một hơi thật dài, cả người hoàn toàn trầm tĩnh lại, ngồi phịch ở trên sô pha.
Nhìn chằm chằm trần nhà màu trắng ước chừng vài phút, ông ngôi lên từ trên sô pha, day day gương mặt cứng ngắc có chút chết lặng của mình, bàn tay hướng về hộp thuốc lá.
Gặp phải trong hai ngày này, quả thực khiêu chiến cực hạn của ông.
Địa phương quỷ quái này, càng ngày càng không an toàn.
Hút xong một điếu thuốc, cảm xúc của ông rốt cuộc hoàn toàn ổn định xuống. Nhìn bản thân đầu quấn băng vải ở trong gương, Quán trưởng lộ ra nụ cười tự giễu.
Ai có thể nghĩ đến một người nam trung đầu hói khờ khờ như vậy, thế mà lại là một nằm vùng ẩn nấp chứ?
Quán trưởng mở ra điện thoại, bắt đầu gọi.
Không bao lâu, điện thoại đã được bắt máy.
Vừa bắt máy, đầu bên kia thanh âm lo lắng vang lên: "Bên cậu ra chuyện gì? Mấy ngày nay đều không liên hệ được!"
"Có đại sự xảy ra." Quán trưởng giọng điệu thực ổn: "Kế hoạch sớm định ra phải đình chỉ!"
Bên kia đột nhiên đề cao âm lượng: "Cậu có biết mình đang nói cái gì không? Cậu có biết đình chỉ kế hoạch ý nghĩa là gì không?"
Quán trưởng thành thạo rút ra một điếu thuốc, rít sâu một hơi, nhẹ nhàng phun ra vòng khói. Bay ở xa xa trước mắt, vòng khói khuếch tán, ánh mắt ông cũng trở nên thâm trầm, giọng điệu lại trở nên cực kỳ nhẹ nhàng.
"Không có biện pháp, huynh đệ."
"Ba vị siêu cấp sư sĩ, cậu tới?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận