Long Thành

Chương 134: Hải tặc đột kích

Trước khi Học Viện Quang Giáp Bonin khai giảng, thủ trưởng trực tiếp của hắn đã chuyên môn lại đây dặn dò việc này, thiên kim Niếp Tổng ti tới Bonin học. Không nghĩ tới chỉ mới một tháng, đã xảy ra chuyện.
Dưới tình thế cấp bách, hắn mang toàn bộ sư sĩ có thể điều động, đều điều động lại đây.
A Nộ trầm giọng nói: "Trong lòng của tôi chính là tiểu thư."
La cục nhìn thấy Niếp Tiểu Như cả người là máu hôn mê bất tỉnh, như gặp ngũ lôi oành đỉnh, sắc mặt trắng bệch, run giọng hỏi: "Phải làm sao đây? Phải làm sao đây?"
A Nộ lúc này ngược lại tỉnh táo: "Tôi đã tiêm thuốc cho tiểu thư, thể trạng đã ổn định, hiện tại chúng ta cần lập tức đi bệnh viện."
Chích vào là thuốc cấp cứu cấp cao, còn là sản phẩm cấp cao nhất trong đó, chỉ cần không phải não tử vong tại chỗ, thì vẫn có thể duy trì sinh mệnh ổn định ít nhất hơn hai giờ, để có được thời gian cứu chữa quý giá nhất.
Đương nhiên, giá của nó cũng kinh người, mỗi một mũi giá cao tới 2.680.000. Còn rất ít được bán ra ở chợ, đại bộ phận danh ngạch còn chưa kịp ra khỏi xưởng, đã bị đặt hàng không còn, có tiền cũng khó mà mua được.
La cục giống như người chết đuối bắt được một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng: "Đúng đúng đúng, bệnh viện! Lập tức liên hệ bệnh viện tốt nhất..."
Ngoài cửa vang lên một mảng tiếng động xôn xao.
Một lát sau, mấy người nam thần sắc nhanh nhẹn dũng mãnh đẩy cửa vào, cầm đầu là một người nam dáng người cao gầy. Hắn nhìn thấy A Nộ cùng Niếp Tiểu Như cả người là máu, sắc mặt khẽ biến: "Tiểu thư!"
A Nộ nhìn thấy mấy người đến, tảng đá treo trên cổ họng rốt cuộc rơi xuống: "Tôi đã cho tiểu thư dùng."
Bọn họ đều là người Niếp gia.
Một người nam mang theo vài phần dáng vẻ thư sinh trong đó tiến lên xem xét một phen: "Bụng bị súng trường điện từ quỹ đạo Quang Giáp bắn trúng, thương thế không nhẹ, bất quá không nguy hiểm sinh mệnh, khôi phục cần chừng một tuần."
Người nam cao gầy quyết định thật nhanh: "Đi, lập tức đi bệnh viện!"
Bọn họ từ khi tiến vào đến khi muốn rời khỏi, chưa từng liếc mắt nhìn những người khác một cái.
Bỗng nhiên, một tiếng nổ lớn, mặt đất rung động kịch liệt, ánh sáng trắng chói mắt lóe lên, con đường bên ngoài bị chiếu một mảng sáng như tuyết, mấy giây sau, khôi phục như thường.
Mọi người ở đây sắc mặt đại biến, chỉ cần có thực chiến kinh nghiệm, đã biết vụ nổ vừa rồi không phải là nhỏ.
"Cục trưởng! Không tốt rồi! Hệ thống trung tâm phòng ngự thành thị bị nổ!"
"Cục trưởng! Toàn thành phát hiện nhiều tiểu đội Quang Giáp! Đang phá hoại bốn phía!"
"Cục trưởng! Trạm không gian số 14 phát đến tin tức, có phi thuyền quy mô lớn đang bay tới Nguyệt tinh, dự tính ba ngày sau sẽ đến, là hải tặc vũ trụ, đối phương phát đến thông tin công khai yêu cầu chúng ta đầu hàng..."
La Cục trưởng nào đã thấy qua trận hình lớn như thế? Trên lịch sử thành phố Tây Phụng sự kiện đánh nhau quy mô lớn là chưa từng phát sinh, hắn đến nhận chức vị này chỉ là vì muốn sống cuộc sống an toàn nhẹ nhàng. Hắn cảm thấy da đầu phát tê, sợ hãi công tâm, một hơi thở không nổi, hai mắt trợn lên, trực tiếp mềm nhũn ngã xuống đất.
Đám cấp dưới xung quanh giật mình sợ hãi, đều vây lên, vừa vỗ mặt vừa ấn huyệt nhân trung.
Đám người Từ Bách Nham Hoang Mộc Minh vẻ mặt khác nhau.
Thành phố Tây Phụng một nơi vừa nghèo vừa nhỏ như vậy, có cái gì đáng giá hải tặc vũ trụ gây chiến như thế?
Bất quá trước mắt không phải thời điểm lo lắng cái này, việc cấp bách là làm thế nào để giải quyết hải tặc vũ trụ lẫn vào trong thành.
Từ Bách Nham lập tức nói: "Long Thành, cậu lập tức đưa Jasmine cùng Fermi, tìm nơi an toàn mà ẩn nấp."
Long Thành "Ok."
Hoang Mộc Minh lập tức phát ra lời mời: "Long Thành, không bằng cùng chúng ta cùng đi? Mọi người cùng một chỗ, an toàn cũng tốt hơn."
Long Thành lắc đầu: "Không."
Nhìn thấy Hoang Mộc Minh kinh ngạc, Từ Bách Nham không khỏi mỉm cười, Long Thành tính tình cổ quái tính cách quái gở, hắn là hiểu rất sâu.
Từ Bách Nham liếc liếc mắt nhìn La Cục trưởng hôn mê bất tỉnh ở trong đám người vây quanh một cái, trong lòng khinh bỉ, sải bước đẩy cửa đi ra.
Đi đến trước một Quang Giáp cảnh sát, trầm giọng nói” "Giải trừ quyền hạn."
Cảnh viên trong khoang điều khiển có chút do dự, đúng vào lúc này, La Cục trưởng từ từ tỉnh lại, vội vàng kêu: "Nhanh giải trừ quyền hạn, mang Quang Giáp giao cho Từ Hiệu trưởng!"
Cảnh viên trong khoang như được đại xá, vội vàng giải trừ quyền hạn, mở ra khoang điều khiển, nhảy ra ngoài.
Từ Bách Nham tiến vào khoang điều khiển, nhìn lướt qua phối trí, nhíu mày, đều là phối trí mười năm trước. Hắn hoàn thành xác nhận thân phận, tiếp theo ở trong kênh thông tin công khai trầm giọng nói: "La Cục trưởng, xin tuyên bố lệnh điều động khẩn cấp, xin trao cho tôi quyền chỉ huy."
La Cục trưởng phục hồi lại tinh thần, vội vàng nói: "Tôi lấy thân phận Cục trưởng Cục cảnh sát thành phố Tây Phụng, lập tức trao cho Từ Bách Nham quyền chỉ huy tối cao, toàn bộ cảnh viên chịu tiết chế, chỉ huy, không thể trái lệnh, nếu không quân pháp xử trí. Đồng thời tuyên bố lệnh điều động khẩn cấp, căn cứ pháp luật liên bang, ông hiện tại có tư cách điều động bất luận kẻ nào, nhận chỉ huy của ông, điều động toàn bộ thiết bị video hành trình."
Từ Bách Nham trầm giọng nói: "Tuân mệnh!"
Hắn nói tiếp: "La Cục trưởng, có 3 việc ông lập tức đi làm. Thứ nhất, phát ra cảnh báo toàn thành, yêu cầu thị dân tiến vào khu an toàn tị nạn. Thứ hai, thỉnh cầu thành thị phụ cận trợ giúp. Thứ ba, kêu gọi thị dân có Quang Giáp đứng lên đề kháng, bảo vệ gia viên."
La Cục trưởng nghe thấy Từ Bách Nham chỉ huy có thứ tự, trong lòng đại định, vội vàng nói: "Tôi lập tức đi làm!"
Từ Bách Nham nói tiếp: "Đệ tử Niếp gia, hiện tại điều động các người tham gia chiến đấu, các người có bằng lòng hay không?"
Người nam cao gầy cầm đầu trầm giọng nói: "Chúng tôi nguyện ý, bất quá chúng tôi trước cần đưa tiểu thư đi chạy chữa, lại lấy Quang Giáp rồi mới đến, không biết có được hay không?"
Từ Bách Nham gật đầu: "Ok! Nhanh đi nhanh đến!"
Mấy người vội vàng hộ tống tiểu thư đi ra ngoài.
Từ Bách Nham hỏi tiếp: "Hoang Mộc công tử, hiện tại điều động cậu cùng với hộ vệ đồng hành, bảo vệ Tây Phụng chống lại hải tặc, cậu có bằng lòng hay không?"
Hoang Mộc Minh khom người: "Nghe đại nhân sai phái! Hộ vệ đã điều khiển Quang Giáp xuất phát từ bến tàu."
Từ Bách Nham cảm khái nói: "Tốt, cậu chọn lựa một Quang Giáp, theo tôi xuất chiến! Cảnh viên khác, toàn thể lên Quang Giáp!"
Hoang Mộc Minh xoay người phân phó Hoang Mộc Thần Đao: "Em đi cùng đám người Long Thành, trước tìm một chỗ trốn đi."
Hoang Mộc Thần Đao quật cường lắc đầu: "Không, em đi cùng anh."
Hoang Mộc Minh mỉm cười đưa tay vuốt vuốt tóc nàng, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy ôn nhu: "Ngoan, ca là đi đánh trận, tụi em là học sinh, vẫn ngoan ngoãn trốn đi tốt hơn."
Hoang Mộc Thần Đao vừa định nói chuyện, Hoang Mộc Minh bỗng nhiên ra tay như điện, ở động mạch sau gáy của nàng nhẹ nhàng điểm một cái. Hoang Mộc Thần Đao trước mắt tối đen, mắt thấy đã sắp mềm nhũn ngã xuống đất, Hoang Mộc Minh bắt lấy cánh tay Hoang Mộc Thần Đao.
Hắn vung tay lên, Hoang Mộc Thần Đao bay về phía Long Thành.
Long Thành một tay tiếp lấy.
Hoang Mộc Minh thành khẩn nói: "Xin Long Thành tiểu huynh đệ giúp tôi trông chừng Đao Đao một chút, sau tất có cảm tạ."
Dứt lời cũng không chờ Long Thành trả lời, xoay người đi ra ngoài cửa, nhảy vào một Quang Giáp cảnh sát.
"Xuất phát!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận