Long Thành

Chương 159: Vì mỹ thực (1)

Hắn quay sang: "Hoang Mộc công tử."

Hoang Mộc Minh tiến lên một bước, nghiêm túc nói: "Từ Hiệu trưởng xin phân phó!"

"Hoang Mộc công tử, cậu cùng người của cậu, đến thành đông, tổ chức tuần tra tầng trời thấp."

"Không thành vấn đề!"

Từ Bách Nham nói tiếp: "Huynh đệ Niếp gia, các cậu đi thành tây tiến hành tuần tra tầng trời thấp."

Người cầm đầu đệ tử Niếp gia đứng ra, cung kính nói: "Đảm đương không nổi danh xưng huynh đệ, vãn bối tuân mệnh!"

Từ Bách Nham tiếp tục phân phó: "Bắc Tự, con ở bên cạnh thầy, ứng phó tình huống đột phát."

"Rõ! Thầy!"

Từ Bách Nham tiếp theo vẻ mặt nghiêm túc: "Các vị, hiện giờ là tình huống đặc thù. Xin mọi người nhớ lấy, loạn thế đã đến. Trong mọi người vô cùng có khả năng có gian tế hải tặc lẻn vào, mọi người phải cẩn thận đề phòng. Phàm là phát sinh người không nghe hiệu lệnh, không nghe cảnh báo, bộ dạng khả nghi lại không tiếp thu kiểm tra, đánh gục tại chỗ! Không cần nhân từ nương tay!"

Hoang Mộc Minh gật đầu nói: "Hiệu trưởng nói đúng!"

Đệ tử Niếp gia cũng đều nói: "Không sai!"

Các cảnh viên cũng nhìn nhau, có chút do dự. Bọn họ bình thường chấp pháp, bị ước thúc rất nhiều, nghe Từ Bách Nham nói đằng đằng sát khí, có chút không thích ứng.

Hai bên sai biệt Từ Bách Nham xem ở trong mắt, hắn không nói thêm gì, chỉ vung tay lên: "Hành động!"

Mọi người đều nhảy lên Quang Giáp của mình, phát động động cơ, bay lên trời.

Bỗng nhiên xung quanh trở nên trống rỗng, chỉ có hai người Từ Bách Nham cùng Diêu Bắc Tự.

Diêu Bắc Tự nhìn thấy thầy xoa ót, vẻ mặt mệt mỏi, không khỏi khuyên nhủ: "Thầy có cần nghỉ ngơi một chút hay không? Thầy yên tâm, có Bắc Tự ở đây, ngay cả ruồi bọ cũng không bay qua được."

Từ Bách Nham cười ha ha, nhìn vẻ mặt Diêu Bắc Tự muốn nói lại thôi, hắn trong lòng sáng tỏ.

Hắn thu hồi nụ cười nói: "Con đi nói cùng bố Hoắc một tiếng, nói cho hắn, bảo hắn dẫn theo khu phúc lợi cũng lui đến Bonin."

Từ Bách Nham có giao tiếp cùng bố Hoắc, biết bố Hoắc là lão đại khu phúc lợi. Lúc trước hắn muốn mang Diêu Bắc Tự đi Bonin, cũng phải qua bố Hoắc đồng ý.

"Thầy!"

Diêu Bắc Tự hốc mắt một chút đỏ.

Từ Bách Nham vỗ vỗ bả vai Diêu Bắc Tự nói: "Con là học sinh của thầy, con trọng tình nghĩa, thầy cũng thật cao hứng. Thành phố khẳng định sẽ không quản khu phúc lợi, sẽ không đưa phi thuyền vận chuyển đến, bất quá thầy tin tưởng bố Hoắc khẳng định có biện pháp, con đi nói cùng hắn là được. Đi đi."

Diêu Bắc Tự cố nén nước mắt, ừm một tiếng.

Hắn lập tức gọi cho bố Hoắc, lập lại một lần lời nói của thầy. Bố Hoắc trầm mặc một lát, gật đầu nói đã biết, rồi cắt máy.

Gặp phải thiên tai, hải tặc công thành linh tinh, chính phủ chưa bao giờ quản khu phúc lợi chết sống. Lý do rất đơn giản, nói cái gì khu phúc lợi chưa bao giờ nộp thuế, ngược lại chính phủ còn phải thêm tiền linh tinh.

Diêu Bắc Tự từ nhỏ đã rõ ràng, khu phúc lợi cùng bên ngoài khu phúc lợi là hai thế giới phân biệt rõ ràng.

Đôi khi, hắn thường xuyên cảm thấy, khu phúc lợi chính là một cái nhà giam, mang bọn họ nhốt ở bên trong. Trẻ con khu phúc lợi từ khi sinh ra, đã mất đi toàn bộ quyền lợi, cả cuộc đời đều bị đánh lên thật sâu dấu ấn "Khu phúc lợi". Bọn họ không được phép đến thành thị, không cho phép đi phi thuyền vũ trụ, không có bất luận ai sẽ thuê nhân viên có dấu ấn khu phúc lợi, không có trường học nào sẽ tiếp nhận một đứa trẻ khu phúc lợi.

Chính phủ Liên Minh nói, khu phúc lợi có trường học của khu phúc lợi.

Diêu Bắc Tự từ nhỏ ở khu phúc lợi, cho tới giờ chưa thấy qua trường học nào.

Thầy thật sự không giống những người khác!

Từ Bách Nham nhận thấy Diêu Bắc Tự có chút bi thương, cổ vũ: "Đánh lên tinh thần! Hôm nay là ngày lành con chiến một trận thành danh! Thầy nói, Quang Giáp mà bố Hoắc chuẩn bị cho con thật không tệ, ông ấy trước kia xem ra lăn lộn cũng không tệ."

Lực chú ý của Diêu Bắc Tự lập tức bị dời đi, ánh mắt nhìn Quang Giáp cũng mang theo vài phần si mê: "Nó gọi là Cửu Cao!"

"Cửu Cao? Tên rất hay! Biết có ý tứ gì không?"

Diêu Bắc Tự mờ mịt lắc đầu: "Không biết."

Từ Bách Nham kiên nhẫn giải thích: "Cửu Cao bổn ý là chỉ đầm lầy, sau lại chỉ bạch hạc sống ở trong ở đầm lầy. Con xuất thân khu phúc lợi, có phải rất giống đầm lầy nước bùn trùng trùng hay không? Con không lây nhiễm thói quen, tựa như bạch hạc cũng rất yêu quý bản thân. Bố Hoắc nhắm chừng là hy vọng con có thể giống như bạch hạc, sống ở nước bùn mà không nhiễm, có một ngày có thể một bước lên trời. Ông ta là người đầu tiên phát hiện thiên phú của con, đối với con có kỳ vọng rất cao, con không cần cô phụ."

Diêu Bắc Tự hốc mắt lại đỏ, nức nở nói: "Học sinh rõ ràng!"

Từ Bách Nham cười nói: "Ông ấy không nhìn lầm người. Con hôm nay đại sát bốn phương, cũng được xem là mới lộ nanh vuốt. Ngay cả Hoang Mộc công tử cũng đỏ mắt. Con nếu gật đầu, hắn lập tức sẽ cho ngươi một phần đãi ngộ hậu đãi."

Diêu Bắc Tự lắc đầu: "Học sinh muốn phụng dưỡng thầy."

Từ Bách Nham lắc đầu cười nói: "Nguyệt tinh quá nhỏ."

Diêu Bắc Tự cố chấp lắc đầu, hắn không muốn nói tiếp đề tài này, hắn bỗng nhiên nói: "Thầy, con hôm nay gặp được một người còn lợi hai hơn cả con."

Từ Bách Nham có chút ngoài ý muốn: "Nói xem sao, là chuyện gì?"

Diêu Bắc Tự liền mang hôm nay gặp phải tập kích cẩn thận miêu tả một lần, mỗi một chi tiết đều không bỏ qua.

Từ Bách Nham càng nghe vẻ mặt càng ngưng trọng, nghe tới Diêu Bắc Tự nói đến Quang Giáp đối phương, sửng sốt một chút, rồi hỏi lại: "Con nói đó là một Quang Giáp cũ kỹ? Không có giáp? Vũ khí là một cây... súng trường kiểu cũ?"

Đợi một chút, súng trường kiểu cũ?

Jasmine bỗng nhiên kêu: "Thầy, Quang Giáp đã đến!"

Hoang Mộc Thần Đao lỗ tai giật giật. Quang Giáp Xích Thố của Long Thành nàng đã lãnh hội qua, ấn tượng khắc sâu. Xích Thố là Quang Giáp thanh danh lớn nhất Bonin hiện nay, lại còn có thể sản xuất cả bản búp bê nữa.

Hừ, không phải là Quang Giáp sao? Ai mà không có?

Đợi một chút, Hoang Mộc Thần Đao vẻ mặt cứng đờ, nàng nhớ tới "Thận Quy" đã bị đánh phế đi của mình.

Sao lại có chút đau lòng?

Không! Trong tài khoản mình còn có mấy trăm triệu, một chiếc "Thận Quy" thì tính là cái gì?

Nàng quyết định quên đi hồi ức bi thương này, mặt không chút thay đổi đứng lên, đi theo Jasmine ra căn cứ, đi vào sơn cốc.

Phi thuyền vận chuyển đang dỡ hàng.

Đợi một chút, đây là Quang Giáp?

Đạn dược không đếm được, các kiểu linh kiện, mô-đun Quang Giáp chồng chất như núi, cánh tay máy của phi thuyền vận chuyển còn đang không ngừng đưa từng rương hàng xuống.

Mưa gió qua đi, một chút ánh mặt trời xuyên thấu tầng mây thật dày, chiếu vào sơn cốc, vừa lúc chiếu vào cái gò núi nhỏ này. Dưới ánh mặt trời, đạn dược bóng loáng lập lòe sáng lên, chúng nó sắp chỉnh tề, tựa như binh sĩ chờ đợi xuất chiến, đằng đằng sát khí.

Cái này... Long Thành là dời sạch kho vũ khí quân sự của căn cứ nào sao?

Ánh mắt Long Thành dừng ở trên người Xích Thố, trong lòng thở phào một hơi.

Điều khiển Quang Giáp cũ kỹ, Long Thành như đi trên miếng băng mỏng, nơm nớp lo sợ, tinh thần khẩn trương cao độ. Có thể vọt tới bến tàu, thật sự là vận khí không tệ. Thiết Canh Vương mới cải tiến đến cùng cũng không phải là một chiếc Quang Giáp chiến đấu chân chính, càng miễn bàn tới thành "Fire of Vengeance" nọ, dọc đường hộ tống mọi người, hắn cũng không có nửa điểm bảo đảm.

Có Xích Thố, hắn là có đảm bảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận