Long Thành

Chương 200: Khúc mắc của Diêu Bắc Tự (1)

Hoàng Xu Mỹ nghe vậy cũng không khuyên, lập tức mở ra một chai bia, uống một ngụm mới từ từ nói: "Không cần lo lắng. Anmobiquet ở trước mặt hiệu trưởng, một bữa ăn sáng."
Catherine nghe vậy cười lạnh nói: "Tôi quen biết lão Từ nhiều năm như vậy, cũng không có lòng tin như cậu."
Hoàng Xu Mỹ tự biên tự diễn: "Phải không. Đừng xem cậu là tiến sĩ, luận kinh nghiệm phương diện này, là kém xa so với tôi."
Nàng tiếp theo nhỏ giọng nói: "Mọi người đều xem nhẹ hiệu trưởng."
Catherine nói có lệ: "Đúng đúng đúng, như thế nào cũng là Thương thanh chi vương năm đó, bá chủ một phương. Đáng tiếc bị thương, nếu không bị thương, tốt rồi, nếu không bị thương, cũng sẽ không đến Nguyệt tinh."
Nàng nói tiếp: "Dù sao tôi sửa "A Cốt Đả" xong đã, tôi nói cậu bia cũng đã uống không ít, không muốn sống à?"
Hoàng Xu Mỹ ánh mắt trừng lớn: "Tôi là người không hiểu chuyện như vậy sao?"
Tiếp theo giọng điệu chợt chuyển: "Ở đây không phải có Lãnh Khâu sao? Đám người này thực lực cũng thật mạnh, lúc nào cũng đi cùng hiệu trưởng?"
"Không biết." Catherine lắc đầu: "Chuyện của lão Từ, chúng tôi cũng không hỏi đến. Hắn là người làm đại sự, chúng tôi thì chỉ sống yên là được rồi. Tiểu phú tức an, thật sự không tiền đồ."
Nàng rất ít khi tùy ý nói chuyện phiếm cùng người khác như vậy, đại khái là khí chất độc đáo của Hoàng Xu Mỹ, làm cho Catherine thực thả lỏng.
Hoàng Xu Mỹ nói: "Hai ta giống nhau. Dù sao có Lãnh Khâu ở đây, mặt sau Lãnh Khâu còn có hiệu trưởng. Ồ còn có Diêu Bắc Tự, đứa nhỏ này cũng thực mạnh."
"Còn mạnh hơn so với Long Thành?" Catherine hỏi lại, rồi nói tiếp: "Bắc Tự tôi đã thấy, là đứa nhỏ tốt, cũng đã đi theo lão Từ học một đoạn thời gian. Bất quá luận về mạnh, tôi cảm thấy Long Thành vẫn mạnh hơn."
Hoàng Phi Phi ở một bên nghe hai người nói chuyện phiếm nghe thấy vậy, liều mạng gật đầu, quả thực không thể đồng ý hơn được.
Nghĩ đến Long Thành, Hoàng Xu Mỹ nhất thời tức không chỗ đánh. Nàng từ nhỏ đã mang thù, đã bao lâu mới bị chơi một vố lớn như vậy?
Nàng hừ lạnh một tiếng: "Tôi cảm thấy vẫn là Diêu Bắc Tự mạnh hơn."
Hoàng Phi Phi biện giải cho Long Thành: "Dì Hai, dì không thể bởi vì đánh nhau với Long Thành, liền có thành kiến đối với Long Thành."
Hoàng Xu Mỹ vẻ mặt cứng ngắc.
Catherine thực kinh ngạc: "Cậu đánh nhau với Long Thành?"
Hoàng Xu Mỹ không biết nên trả lời như thế nào: "Ặc, cái này..."
Catherine: "Vậy là đúng rồi, vậy càng không thể cho cậu nhàn rỗi ở đây, ăn không uống không ngủ không, cậu là đảng 3 không à!"
Hoàng Xu Mỹ mở to hai mắt, mặt trướng đỏ bừng: "Tôi nào có ngủ không?"
"Ồ, cậu ngủ ở phòng thí nghiệm của tôi có trả tiền không? Không phải ngủ không thì là cái gì?"
"Ai da cái này..."
"Ok, rốt cuộc đã sửa "A Cốt Đả" xong. Nhanh thử xem, đừng chờ hải tặc đến đây, lại lấy cớ tìm Quang Giáp, tôi phải phụ trách thanh danh cho phòng thí nghiệm của tôi."
"Gấp cái gì..."
"Thử Quang Giáp xong tôi uống cùng cậu."
"Cho tôi 10 phút!"
"Đây là Nguyệt tinh?"
Billy giọng điệu lộ ra thất vọng mãnh liệt, tầm mắt có thể thấy được, tất cả đều là núi. Sơn mạch xám trắng, liên miên không dứt, kéo dài đến cuối đường chân trời. Đỉnh núi gió lớn, thổi làm cho người ta không mở mắt ra được, mang theo lành lạnh nhập thu, giống như những lưỡi dao lạnh nho nhỏ găm vào trong kẽ xương.
Bất quá Billy không thèm để ý, thân thể hắn cường tráng tựa như một con bò tót vậy.
Hắn mang kính đen, để trần nửa người trên, dây đạn dày rộng bằng da quấn ở trên cơ bắp gồ lên, đạn màu vàng phản xạ ánh mặt trời. Nửa thân dưới là quần quân dụng màu xanh lục, ngoài đùi phải mang một cây súng ngắn động năng đường kính lớn, phần eo bên trái mang một cây thủ phủ loang loáng, chân mang giày ngựa màu đen.
Cảnh tượng hoang vắng trước mắt, không có rượu ngon cùng mỹ nữ hắn thích. Duy nhất có thể làm cho hắn đề lên tinh thần, chỉ có chiến đấu sắp đến. Nghĩ có thể mang Quang Giáp kẻ địch xé rách, máu tươi cùng nội tạng phun ra khắp nơi, hắn không khỏi có chút kích động, khô nóng khó hiểu.
"Chúng ta chỉ đứng ở đây hứng gió?" Billy quay sang hỏi: "Không bằng tao dẫn người đi xung phong một trận trước?"
Ánh mắt sau lớp kính đen, chớp động hào quang khát máu, Billy giống như một con sư tử đói bụng đã lâu.
Không có ai để ý tới hắn.
Jaquet thấp giọng nói: "Thành phố Tây Phụng toàn bộ tín hiệu đều bị che chắn, nội tuyến truyền không ra tin tức. Căn cứ điều tra ngày hôm qua, thành phố Tây Phụng phòng thủ thực nghiêm mật, bọn họ đã bố trí lại hệ thống phòng ngự thành thị. Chiến hạm bỏ neo ở bến tàu ngoài thành, đảm đương pháo đài lâm thời, nhìn qua phòng thủ thực lơi lỏng, nhưng tôi hoài nghi nơi đó là con mồi..."
Angu lắc đầu: "Không nóng nảy."
"Không nóng nảy?" Billy có chút kiềm chế không được: "Các người còn có thể không nóng nảy? Nhiều người như vậy chờ chúng ta đi chém? Nhiều tiền như vậy chờ chúng ta đi cướp? Sốt ruột chết tao!"
Angu không quan tâm tới Billy, ngáp một cái: "Đừng quên chúng ta là vì cái gì mà đến đây, đôi khi nhanh không bằng chậm. Chúng ta mới là phía nắm giữ quyền chủ động."
Mossa cùng Jaquet không khỏi gật đầu, lộ ra vẻ hiểu ý.
Billy lầm bầm: "Nhanh không bằng chậm, chậm không bằng lâu. Hắc, tiểu lão đại của chúng ta đã trưởng thành."
Ba người xem hắn là không khí.
Jaquet nhắc nhở: "Đừng quên hai người mà Hoang Mộc gia nói."
Angu biết Jaquet trọng tình nghĩa, bộ dáng lười biếng biến mất không thấy, vẻ mặt chân thật nói: "Jaquet, chuyện năm đó, từ trên bản chất mà nói, chúng ta cùng Hoang Mộc gia bất quá là theo nhu cầu. Không cần vì nhỏ mà mất lớn. Lần này chúng ta làm lớn như vậy, sau này chúng ta chính là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt Liên Minh, không có khả năng thiện. Nếu thứ nọ lấy đến thủ, chúng ta ai cũng không sợ. Nếu lấy thứ nọ không được, ai cũng không cứu được chúng ta. Hoang Mộc gia sẽ cứu chúng ta sao? Bọn họ sẽ không, cũng không thể."
Jaquet trầm mặc.
Angu trịnh trọng nói: "Jaquet, không cần bị việc nhỏ như vậy quấy nhiễu, tôi không muốn bởi vì việc này mà làm cho anh phân tâm. Chúng ta đang đi trên dây, phía dưới chính là vực sâu vạn trượng, hơi có vô ý, chúng ta toàn đều phải chết, không có cơ hội lần thứ hai."
Mọi người vẻ mặt nghiêm túc, ngay cả Billy luôn xao động, dòng máu xao động trong cơ thể cũng dần dần dịu xuống.
Angu hạ xuống giọng điệu: "Tôi ở đây cam đoan với anh, Jaquet. Nếu không ảnh hưởng đại cục, bọn họ đều thực an toàn. Anh cũng biết, tôi không thích giết người. Nhưng mà nếu, Jaquet, tôi nói là nếu, bọn họ cản đường chúng ta. Vậy chỉ có thể thực xin lỗi, chúng ta sau này sẽ tìm được cơ hội hoàn lại nhân tình này."
Mossa là người đầu tiên tỏ thái độ, hắn mặt không chút thay đổi nói: "Tôi ủng hộ lão đại."
Billy nâng nâng kính đen, nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng lóa: "Tôi cũng vậy."
Jaquet lộ ra nụ cười cay đắng: "Đại cục làm trọng, lão đại, tôi rõ ràng."
Trong sân luyện tập, đèn đuốc sáng trưng.
Hai Quang Giáp đang kịch chiến, phút chốc tách ra, thắng bại đã phân.
Trong kênh thông tin, vang lên giọng của Thượng Quân: "Tôi nhận thua!"
Hắn tháo xuống máy điều khiển bằng não, phun ra một hơi thật dài. Mái tóc bạc bị mồ hôi làm ướt nhẹp, dính vào mặt hắn, làm cho hắn nhìn qua có chút chật vật. Hắn quả thật khá chật vật, Diêu Bắc Tự tốc độ trưởng thành cực nhanh, thật sự rất kinh người.
Thượng Quân từ một lần gặp Diêu Bắc Tự ở sân luyện tập, hắn liền sinh ra hứng thú mãnh liệt đối với người trẻ tuổi này, đưa ra thỉnh cầu đối chiến, Diêu Bắc Tự không chút do dự đồng ý.
Từ sau đó, hai người quan hệ thân thiết hẳn lên, thường xuyên hẹn chiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận