Long Thành

Chương 309: Mật mã của tiến sĩ

Chỉ là...
Long Thành hơi nhíu mày, Quang Giáp của Diêu Bắc Tự ra vấn đề gì sao? Sao lại bay lảo đảo như vậy? Nếu không phải Jasmine đã báo trước, Long Thành khẳng định sẽ hoài nghi bên trong là Hoàng Xu Mỹ ngồi.
"Cửu Cao" đáp xuống trước mặt Long Thành.
Thực lực của Diêu Bắc Tự Long Thành rất rõ ràng, xem ra là Quang Giáp không ổn định.
May mà mình đã sớm không thích cái Quang Giáp màu trắng này, vẫn là "Abyss Phoenix" màu đỏ tốt hơn.
Diêu Bắc Tự không có ra khoang điều khiển, "Cửu Cao" trực tiếp mở ra khoang đạn dược nhỏ, từ bên trong lấy ra rương sợi carbon đặt ở trước mặt Long Thành. Trong máy khuếch đại âm thanh của Quang Giáp vang lên thanh âm của Diêu Bắc Tự: "Long Thành, đây là tiến sĩ bảo tôi đưa cho Jasmine, trực tiếp giao cho cậu."
"Tốt."
Long Thành chú ý tới thanh âm Diêu Bắc Tự có chút trung khí không đủ, tựa như có chút suy yếu.
Roma biết đây là cơ hội duy nhất của mình, hắn đứng ở phía sau Long Thành, liều mạng hướng "Cửu Cao" nháy nhó.
Diêu Bắc Tự chú ý tới cái tên đầu đội mũ sắt như cái thùng nước ở phía sau Long Thành, vẻ mặt có chút kỳ quái. Bất quá người này vốn đã rất kỳ quái, mặt mũi bầm dập, mắt sưng lên như đèn lồng, trên mặt dính đầy vấy mỡ, quần áo trên người tả tơi, nhìn qua mười phần thê thảm.
Lâu la hải tặc xui xẻo nào, bị Long Thành tìm đến làm khổ lực.
Roma trong lòng không có chút đồng tình, hắn vô cùng thống hận đối với hải tặc.
Lâu la hải tặc tướng mạo xấu xí này, còn lôi thôi hơn so với đám nhặt rác, lại có thể dám làm mặt quỷ với mình? Đây là muốn chọc giận mình, để cho mình giết hắn, giải trừ đau đớn?
Nằm mơ!
Hắn cười nói: "Long Thành, tù binh phía sau cậu còn có thể làm mặt quỷ, khẳng định là không đủ mệt, cậu phải thêm nhiệm vụ cho hắn ta nhiều một chút mới được!"
Roma thân thể cứng đờ.
Long Thành quay đầu liếc nhìn Roma, Roma đầu ông một cái, đầu óc trống rỗng, tâm như tro tàn.
Xong rồi xong rồi, cái này xong rồi...
Nhắc nhở Long Thành xong, Diêu Bắc Tự tâm tình nhất thời tốt hơn rất nhiều, hắn giọng điệu biến đổi, hung tợn rống giận với Roma: "Lo mà làm việc! Lâu la hải tặc dơ bẩn này! Chỉ có khổ cùng mệt, mới có thể rửa sạch tội nghiệt trên người của mày! Mày nếu dám lười biếng, lão tử sẽ xiết chết mày!"
"Cửu Cao" đồng thời vươn tay phải, năm ngón tay răng rắc xiết lại trong không khí.
Chỉ có hải tặc như Roma, mới có giá trị lưu lại. Hải tặc khác, Diêu Bắc Tự hận không thể giết cho nhanh.
Cách làm của Long Thành, thật ra cho Diêu Bắc Tự một ít dẫn dắt, tù binh hải tặc tội ác tày trời này, một đao chém chết là quá thuận tiện cho bọn chúng rồi, làm khổ lực là không thể thích hợp hơn.
"Long Thành, đi đây."
Diêu Bắc Tự đã hài lòng không có dừng lại nữa, không hề đề cập tới chuyện đi theo Jasmine học tập.
"Cửu Cao" bay lên trời, gào thét mà đi.
Long Thành xoay người.
Roma lắp bắp nói: "Tôi, tôi chỉ... chỉ là trên mặt hơi ngứa..."
Roi da thật dài không hề dấu hiệu bật lên, bốp.
"A a a a, tôi sai rồi! Tôi sai rồi..."
Hai mươi roi, không nhiều hơn không ít hơn một roi nào.
Đại khái, đây là truyền thừa.
Long Thành mang theo rương sợi carbon, đi vào phòng điều khiển thuyền hàng.
Mới vừa đi vào phòng điều khiển, thanh âm Jasmine đã vang lên, nàng có chút khẩn trương: "Thầy, tình huống có chút không đúng."
Long Thành trong lòng máy động, trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì?"
"Jasmine buổi sáng hôm nay mới điện thoại cùng tiến sĩ, tiến sĩ hoàn toàn không nhắc tới chuyện đưa đồ này, buổi chiều lại để cho Diêu sư huynh đưa tới. Diêu sư huynh nói, tiến sĩ cùng chú Đỗ vốn muốn cùng nhau đi lại đây, nhưng bọn họ bên đó đang giới nghiêm. Bọn họ không ra được, đành phải nhờ Diêu sư huynh đưa tới."
Long Thành hỏi lại: "Bên đó đang giới nghiêm?"
Jasmine liên tục nói: "Đúng! Jasmine cũng cảm thấy rất khác thường, đã sắp thắng lợi, sao lại còn giới nghiêm chứ?"
Nàng dừng lại một chút, tốc độ nói nhanh hơn: "Hơn nữa thầy, tiến sĩ bảo Diêu sư huynh đưa đồ dùng đến, đến giờ vẫn chưa từng nói qua với Jasmine, cái này có vấn đề. Cho dù bà quên, chú Đỗ nhất định sẽ nhớ."
Jasmine thanh âm có chút phát run: "Thầy, tiến sĩ cùng chú Đỗ có thể bị người khống chế hay không vậy?"
"Đừng đoán loạn." Long Thành thanh âm thực trầm ổn: "Nhìn xem trong rương này là cái gì sẽ biết."
Long Thành bình tĩnh cùng trấn định, lập tức làm cho trung tâm đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu quá tải của Jasmine nhanh chóng phục hồi xuống, nàng lập tức nói: "Không sai! Thầy, mau mở ra nhìn xem!"
Long Thành ngồi xổm xuống nói: "Có mật mã."
Jasmine vội vàng nói: "Nếu là tiến sĩ khóa, vậy mật mã là MOLIZUIKEAI. Nếu là Jasmine khóa, vậy mật mã là MOLIZUIMEILI. Thầy, thầy nhớ một chút."
Long Thành câm nín.
Hắn thử nhập vào "MOLIZUIKEAI", bốp, khóa mật mã bật ra.
Jasmine nhảy nhót hô: "Là tiến sĩ khóa!"
Long Thành trong lòng đã có dự cảm không tốt, khoảng cách gần như vậy, tiến sĩ đưa đến một cái rương có mật mã, bà ta đang phòng bị ai? Có vấn đề!
Bàn tay hắn cầm lấy tay nắm, mở cái rương lên.
Bên trong không có món đồ dùng dành cho thân thể của Jasmine nào, mà là cả một rương... bột kim loại!
Tàu Anmobiquet vết thương chằng chịt, thân thể to lớn của nó có mấy chục vị trí đang bốc lên khói đặc cuồn cuộn, nhưng mà liên quân không có ai cho rằng thắng lợi đang trong tầm mắt.
Hạm pháo tráng kiện, họng pháo hào quang không ngừng tụ tập, sáng rực, ầm ầm phóng ra! Chùm tia sáng to lớn đường kính vượt qua trăm mét, như thiên thần chém ra thanh kiếm khổng lồ, bẻ gãy nghiền nát đâm xuyên toàn bộ chiến trường.
Ban đêm sáng như ban ngày, dao động năng lượng đột nhiên bùng nổ mãnh liệt, tựa như một bàn tay vô hình, chợt xiết chặt tâm thần toàn bộ sư sĩ.
Quang Giáp ven đường không kịp tránh né, tan thành tro bụi, không có lưu lại dấu vết gì. Hai chiếc chiến hạm cỡ trung không kịp chạy, lồng năng lượng dày dặn của chiến hạm giống như giấy vậy, bị chùm tia sáng năng lượng xỏ xuyên qua ngay tại chỗ.
Thời gian giống như dừng hình ảnh.
Nhưng mà giây tiếp theo, trên bị hai chiếc chiến hạm cỡ trung đánh trúng, bay ra vô số bóng người thất kinh. Nhóm thuyền viên mặc áo thoát hiểm, họng phun của động cơ mini trên áo thoát hiểm bị bọn họ đẩy đến công suất lớn nhất.
Bọn họ chỉ kịp bay ra vài trăm thước, phía sau chiến hạm đã ầm ầm nổ tung.
Ngọn lửa nổ tung ra, tựa như đóa hoa tươi màu đỏ thật lớn nở rộ, lửa bành trướng như san núi lật biển thổi quét ra bốn phía, nháy mắt cắn nuốt bóng người nhỏ bé rậm rạp trong không trung.
Niếp Kế Hổ xa xa đang xem cuộc chiến sắc mặt xanh mét, hắn không nghĩ tới, hải tặc dựa vào nơi hiểm yếu chống lại kiên quyết như thế. Khởi xướng tổng tiến công đã qua mười chín giờ, bọn họ trả giá thương vong thật lớn, nhưng vẫn không có lấy được tàu Anmobiquet.
Đây là chiến hạm cỡ lớn sao...
Niếp Kế Hổ trong lòng tràn ngập rung động, hắn nhìn chằm chằm tàu Anmobiquet, không hề phát hiện nắm tay của mình đã xiết đến trắng bệch.
Đây mới là lực lượng!
Tinh hệ Nguyệt Sâm chưa từng xuất hiện qua chiến hạm mạnh mẽ như thế, chiến hạm Cảnh Bị ti ở trước mặt Anmobiquet, giống như con mèo nhỏ không có nanh vuốt.
Nếu mình có được một chiếc chiến hạm cỡ lớn như Anmobiquet, ai dám phản đối hắn? Hắn sẽ trở thành chủ nhân tinh hệ Nguyệt Sâm! Không, lực ảnh hưởng của hắn tuyệt sẽ không cực hạn ở tinh hệ Nguyệt Sâm nho nhỏ, hắn thậm chí có thể ảnh hưởng tinh hệ khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận