Long Thành

Chương 372: Hắn không muốn đứng dậy (1)

"Kiếm khách gấu mèo" bỗng nhiên xoay khuôn mặt, ánh mắt chăm chú nhìn mình, người nam mắt kính hô hấp cứng lại.
Ngay sau đó, một đạo kiếm quang chiếu sáng lên tầm nhìn của hắn, răng rắc, hình ảnh sụp đổ thành bóng tối.
Người nam mắt kính ngồi tựa ở trên ghế, mồ hôi ướt đẫm, lòng còn sợ hãi há mồm thở dốc.
Kiếm khách gấu mèo sát khí... rất mạnh!
Người nam tóc ngắn mắt khôi phục một chút, thấy thế không khỏi gấp giọng hỏi: "Mày thấy là Quang Giáp gì rồi à?"
Người nam mắt kính đờ đẫn gật đầu.
Người nam tóc ngắn trầm giọng hỏi: "Là Quang Giáp gì?"
Người nam mắt kính thốt ra: "Kiếm khách gấu mèo."
"Cái gì?"
"Kiếm khách gấu mèo đó." Người nam mắt kính theo bản năng đờ đẫn trả lời, hắn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, kích động hẳn lên: "Trời ạ, là Kiếm khách gấu mèo! Ca, chúng ta không phải là xuyên qua chứ? Có phải không? Hay là Kiếm khách gấu mèo xuyên qua đến chỗ chúng ta?"
Long Thành chuyên tâm tiêu diệt kiến kim loại, hoàn toàn không có chú ý tới nhạc nền càng thêm trầm thấp.
Thẳng đến...
"Kiếm của ta là ác! Tâm của ta là ác! Máu của ta là ác! Ha ha ha ha, cúc hoa của ta cũng vậy..."
Sau đó Long Thành nghe được máy tính khống chế chủ nhắc nhở.
"BUFF vô địch" sinh ra liên kết tương quan! "Máy gia tốc phẫn nộ"! Kích hoạt!"
Long Thành đã là chim sợ cành cong khóe mắt nhảy dựng, vẻ mặt hơi dại ra, vừa lúc khóe mắt hắn thoáng nhìn thang lầu cùng cửa sổ, kiến kim loại không đếm được đang điên cuồng vọt tới.
Nhưng mà không có chờ hắn có động tác gì.
Một tiếng rống giận vang dội gấp mấy lần so với trước đó trống rỗng bùng nổ.
"Ác!"
Oành!
Tiếng nổ thật lớn vang vào nhạc đệm, chỉ thấy động cơ chủ phía sau Quang Giáp lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được biến đỏ, ngay sau đó đuôi lửa đỏ đậm tươi sáng tráng kiện có thể so với thân hình Quang Giáp, chợt phun ra.
Không tốt!
Long Thành đồng tử chợt khuếch trương, hắn theo bản năng khống chế tư thái Quang Giáp, nhưng mà ngay sau đó, hắn đã mất đi khống chế đối với Quang Giáp.
Đuôi lửa đỏ đậm tráng kiện khoa trương, trực tiếp mang thân hình trầm trọng của "Kiếm khách gấu mèo" nâng rời khỏi mặt đất, Long Thành khống chế tư thái Quang Giáp gần để cho nó tạm dừng 0.2 giây.
Sau đó nó biến mất khỏi vị trí đang đứng.
Jasmine cùng Hank đang chế tạo đạn lửa giản dị nghe được động tĩnh, không tự chủ ngừng động tác trong tay, ngẩng đầu.
Hai người không hẹn mà cùng mở to hai mắt, mở lớn miệng.
Jasmine: "Thầy..."
Hank thì thào: "Biến thân..."
Khi Quang Giáp mất đi khống chế bị nâng rời mặt đất, Long Thành đã ý thức được không ổn. Ngay sau đó, cảm giác thúc sau lưng trước nay chưa có, giống như một bàn tay người khổng lồ vô hình, đè chặt hắn xuống ghế điều khiển, toàn bộ thân thể hoàn toàn rơi vào bên trong ghế điều khiển mềm mại thoải mái.
Máu toàn thân hắn giống như đình chỉ lưu động, tư duy ở giờ khắc này gần như đình trệ.
Long Thành chỉ có thể kiệt lực mở to hai mắt, sau đó... trơ mắt nhìn chỗ thang lầu, kiến kim loại không đếm được... đột nhiên xuất hiện ở trước mắt mình...
Ý thức đã theo không kịp tốc độ Quang Giáp giờ phút này.
Lại sau đó... hắn trực tiếp... đụng lên.
Oành!
Tiếng nổ vô cùng lớn, có thể so với tiếng gầm của vụ nổ bị hạm pháo đánh trúng, sóng xung kích giống như cơn lốc, quét ngang toàn bộ hành lang. Kiến kim loại ở mặt đất hành lang, trần nhà, trên vách tường, tất cả đều bị ném đi, giống như đạn pháo ra khỏi nòng, trùng trùng nện ở trên vách tường.
Kiến kim loại đang dọc theo cửa sổ đi vào, tựa như đã bị pháo không khí trọng kích, phành, giống như một chùm mưa to bắn nhanh ra ngoài cửa sổ.
Ở thang lầu, rõ ràng thêm một lỗ hình dạng Quang Giáp, bên ngoài ánh sao chiếu vào. Trên vách tường chỗ thang lầu, trên trần nhà, rậm rạp cắm kiến kim loại đứt gãy không đếm được, cực kỳ hoành tráng.
Bỗng nhiên, răng rắc, trên vách tường xuất hiện từng vết nứt.
Rắc rắc rắc.
Từng vết nứt lấy tốc độ kinh người dọc theo mặt đất, tường mặt, trần nhà điên cuồng lan tràn, trong chớp mắt, phụ cận thang lầu giăng kín những vết nứt như mạng nhện.
Rầm.
Giống như tòa thành từ những hạt cát rời rạc đắp thành, bức tường vết thương chằng chịt ầm ầm sụp xuống, cùng với một tiếng nổ, bụi đất tràn ngập phóng lên cao.
Hank sắc mặt tái nhợt không chút màu máu, sàn lầu dưới chân cũng kịch liệt rung rung, hắn hầu như đứng thẳng không nổi, tiếng rít của sóng xung kích quét ngang kích động khí lưu sau khi chiết xạ đổ vào trong phòng, giống như cuồng phong.
Các loại mô hình lắp ráp trong phòng bị thổi ngã trái ngã phải, rầm rầm phân tán đầy đất.
Hank cảm giác mình bị đẩy mạnh một cái, thịch, ngã ngồi ở trên đất.
Kiếm khách gấu mèo... Thật mạnh!
Jasmine trên mặt khiếp sợ, không thể tin, dần dần biến thành hưng phấn, phấn khởi, cuối cùng biến thành...
Cô dùng sức huy động hai nắm tay nắm chặt, hai mắt tỏa ánh sáng, vẻ mặt cuồng nhiệt: "Thầy thật ngầu! Thật ngầu! Thật ngầu!"
Cô kích động một hơi nói ba câu "thật ngầu" .
Mặt đất dần dần đình chỉ rung rung, bụi đất bốc lên bị gió thổi tán, hiện trạng thang lầu mới bại lộ ở trong tầm nhìn bọn họ.
Chỉ còn lại có nửa cái hành lang, thang lầu cùng tường đã biến mất không thấy, trống rỗng... Đập vào tầm mắt là lầu cao đèn đuốc sáng trưng xa xa cùng bóng đêm thật sâu, gió đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng tiến vào hành lang, Jasmine cùng Hank run run một cái, không hẹn mà cùng tỉnh táo lại.
Hank vẻ mặt đỏ bừng, kích động nói năng lộn xộn: "Thấy được chứ? Thấy được chứ? Biến thân! Kiếm khách gấu mèo biến thân!"
Jasmine cũng vô cùng kích động: "Thấy được thấy được! Thật sự biến thân!"
Hank: "Cực giỏi!"
Jasmine: "Thật ngầu!"
Hai người hồn nhiên đã quên nguy hiểm.
Cả tòa lầu giống như bị một cây đại kiếm, từ trong mở ra ngoài, phía tây hoàn toàn sụp đổ, phía đông lại hoàn hảo không tổn hao gì.
"Trên lầu có động tĩnh! Koumes! Hank còn chưa có chết! Hank còn chưa có chết!"
"Ôi má ơi, động tĩnh trên lầu có chút lớn!"
"Tôi đi..."
Thanh âm Du Phiêu Phiêu bị tiếng nổ ầm ầm bao phủ.
"Koumes kia... Chúng ta giống như bị chôn... Gặp quỷ!"
Một lát sau, Du Phiêu Phiêu khống chế Quang Giáp, đi ra từ trong đống đổ nát, miệng lầm bầm: "Tôi dễ dàng quá hay sao, chỉ đến nhà của ông kiếm bữa cơm, vậy thì sao? Một hồi bị kiến đuổi giết, một hồi bị chôn sống, lão tử đời trước tạo nghiệt gì vậy!"
Koumes không có để ý tới Du Phiêu Phiêu, tâm tình của hắn khẩn trương đến cùng cực.
Khi hắn nhìn thấy Hank hoàn hảo không tổn hao gì, nước mắt liền chảy xuống, xông lên ôm chặt lấy Hank, nói năng lộn xộn: "Hank! Không có việc gì là tốt rồi! Không có việc gì là tốt rồi!"
Hank nhìn thấy phụ thân ngày xưa nghiêm túc lệ nóng tung hoành, giống như có một bàn tay vô hình, mang hắn từ thế giới ảo nhị thứ nguyên kéo trở lại thế giới hiện thực. Nghĩ mà sợ mãnh liệt nháy mắt tràn đến, nước mắt cùng nước mũi không chịu khống chế ào ào chảy xuống.
Cuộc đời hắn lần đầu tiên dùng sức ôm chặt lấy phụ thân như thế: "Ba ba! Ba ba! Con không sao! Con không sao!"
Du Phiêu Phiêu hắc một tiếng: "Thực cảm động."
Hắn khống chế Quang Giáp, bay lên trên đoạn bị sụp xuống của tòa lầu, cao thấp đánh giá, hắc một tiếng.
"Thực kinh người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận