Long Thành

Chương 174: Thiên phú siêu tuyệt (1)

Thật nhanh!
Ngay sau đó, Hoang Mộc Thần Đao sắc mặt đại biến, mất đi bóng dáng Xích Thố, nàng mới phát hiện tầm nhìn ở trước mặt đang cấp tốc mở rộng.
Không tốt!
Vừa rồi tất cả lực chú ý của nàng đều ở trên người Xích Thố, không có chú ý tới đã tiếp cận mặt đất đến như thế.
Không kịp biến chiêu, nàng tập trung, đao thế không thay đổi, mà là thuận thế đánh xuống!
Đao mang đối phó nham thạch, hoàn toàn không cần tốn nhiều sức, đá vụn bay lên.
Bụi đất bốc lên che đậy tầm nhìn.
Hai chân cắm ở trong nham thạch của Xích Thố, lặng yên bắn ra, giống như hai gọng kìm của một con cua lớn, như tia chớp kẹp tới.
Nơi nơi là đá vụn bắn ra, Hoang Mộc Thần Đao không thấy rõ được cái gì cả, bỗng nhiên phần eo Bi Ca trầm mạnh xuống, nàng nhất thời cả kinh. Không đợi nàng kịp làm ra phản ứng, Xích Thố hai chân kẹp lấy phần eo Bi Ca chợt phát lực.
Cao tốc lao xuống dưới như thế, hơi chút có chút lực tác động vào sẽ thay đổi phương hướng của Bi Ca, huống chi một kẹp chận ngang của Xích Thố?
Bi Ca lập tức không khống chế được, thân hình lật ra, giống như vẫn thạch từ trên trời giáng xuống, đập thẳng vào trong nham thạch.
Oành!
Một tiếng nổ, ngọn núi sụp đổ, vô số nham thạch thật lớn ở trên mặt đất, dưới lực va chạm thật lớn, bay lên cao mấy chục thước.
Mảng lớn bụi đất bay lên, theo đó là tiếng nổ đùng đùng không ngừng, triền núi dài hơn hai trăm thước phát sinh sụp đổ.
Xích Thố từ trong khói bụi cùng đá vụn, vác Bi Ca đi ra. Bi Ca đáng thương, nằm úp sấp giống một trong trùng màu đen, hai thanh trường đao không biết đã bay đi đâu, Hoang Mộc Thần Đao trong khoang điều khiển bị va chạm đến choáng váng.
Nửa phút sau, Hoang Mộc Thần Đao rốt cuộc khôi phục thanh tỉnh.
Nàng hối hận ruột phát xanh, nhất thời sơ ý, bốc cục thật tốt! Thì ra mục đích của Long Thành là dụ khiến nàng tới gần mặt đất, quả nhiên là âm hiểm không biết xấu hổ trước sau như một!
Chỉ kém một chút! Chỉ một chút như vậy!
Mình có thể thắng!
Đáng chết!
Hoang Mộc Minh ở xa xa xem cuộc chiến nhìn mà trợn mắt há hốc mồm: "Đao Đao thua? Cái này không khoa học! Đao Đao khống mang đó, sao lại thất bại chứ?"
"Đao Đao quá sơ ý." Horace nói: "Long Thành bắt lấy tâm lý quá mức vội vàng cầu thắng của nàng. Long Thành thắng rất hay, chiến thuật thích đáng, bất quá ở tuổi này, cũng không phải là thói quen tốt."
Hoang Mộc Minh phản ứng lại, có chút kinh ngạc: "Hoắc thúc không xem trọng Long Thành?"
Horace trầm giọng nói: "Binh đi nước cờ hiểm không phải không được, nhưng chỉ có thể dùng ngẫu nhiên. Kỳ không thắng chính, tuổi còn trẻ, hẳn nên phải chân đạp vững chắc, đi tôi luyện tài nghệ. Trụ cột vững chắc, về sau mới có thể đi xa hơn. Lúc này mà quá mức theo đuổi thắng bại, đối với tương lai trưởng thành bất lợi."
Hoang Mộc Minh trong lòng tán đồng cách nói của Horace, ngoài miệng lại nói: "Đao Đao không phải cũng giống như vậy sao?"
"Đao Đao bình thường thích chơi chút láu cá, nhưng mà bản lĩnh thật ra vững chắc hơn so với các cậu." Horace lộ ra nụ cười: "Bằng không, sao có thể nắm giữ khống mang?"
Hắn lập tức giải thích: "Như vậy biện pháp có thể thu được thắng lợi là rất nhiều, ví dụ như kỹ xảo của cậu thành thạo hơn so với người khác, từ đó thắng lợi. Cũng có thể lợi dụng chiến thuật thích đáng, đón dài tránh ngắn, từ đó thắng lợi. Nhưng mà đối với người trẻ tuổi, không cổ vũ dùng chiến thuật thắng lợi. Bởi vì tuổi này của bọn họ, kỹ thuật còn chưa có định hình, đúng là giai đoạn cao tốc tăng trưởng kỹ thuật, ỷ lại chiến thuật quá nhiều, dưỡng thành thói quen không tốt, sẽ bỏ qua thời kì mài giũa kỹ thuật tốt nhất. Chiến thuật về sau có thời gian để cân nhắc, con đường của Long Thành có chú lệch."
Hoang Mộc Minh bừng tỉnh đại ngộ: "Khó trách trước kia tôi cho dù thắng, cũng sẽ bị thầy mắng."
Horace lắc đầu nói: "Đáng tiếc."
Hắn vốn còn mười phần chờ mong đối với Long Thành, nhưng mà chính mắt thấy hai người so đấu, phát hiện Long Thành rất thích lợi dụng chiến thuật để thu được thắng lợi, mà không phải dùng kỹ xảo nghiền áp đối thủ, cảm thấy thất vọng.
Thói quen ỷ lại chiến thuật một khi dưỡng thành, muốn sửa cũng thực khó khăn.
Hoang Mộc Minh ngược lại không để ý: "Tựa như Hoắc thúc nói, thiên tài rất nhiều."
Hắn bỗng nhiên chú ý tới hành động của hai người, ồ một tiếng: "Bọn họ đang làm gì vậy?"
Long Thành cùng Hoang Mộc Thần Đao trao đổi ở tần số công cộng không có mã hóa, đám người Hoang Mộc Minh có thể dò nghe thoải mái.
Hoang Mộc Thần Đao: "Lại lần nữa!"
Long Thành: "Không, tịch thu Quang Giáp."
Hoang Mộc Thần Đao hừ một tiếng: "Không phải là mua thêm lần nữa sao? Đừng nói lời thừa, giá gốc!"
Long Thành khách quan vạch ra: "Quang Giáp có hư hao."
"Tôi trả tiền sửa chữa!"
Long Thành khách quan bậc hai: "Quỷ Hỏa Kiếm tổn hại, không thể sửa chữa."
Hoang Mộc Thần Đao tràn đầy xem thường: "Cái đệch! Loại tiền trinh này cũng tính sao? Cậu có phải đàn ông hay không? Keo kiệt như vậy!"
Long Thành không nói gì, một tay Xích Thố nhấc lên Bi Ca, Hoang Mộc Thần Đao trong khoang điều khiển lộn nhào, vội vàng nói: "Trả trả trả, tôi trả!"
Xích Thố buông Bi Ca ra.
"Tiền đã chuyển qua." Hoang Mộc Thần Đao giọng điệu lộ ra xem thường: "Không nghĩ tới cậu là tên tục tằng keo kiệt như vậy, tôi thật sự là đã đánh giá cao cậu mà."
Long Thành kiểm tra thật cẩn thận ba lần chuỗi số 0 được chuyển khoản tới, mỗi một lần sung sướng trong lòng gia tăng một phần. Nếu hỏi hắn, cái gì hương vị càng ngọt ngào hơn so với thắng lợi, vậy chỉ có thể là tiền tài.
Thong dong trấn định đóng lại tài khoản.
Hắn liếc mắt nhìn Bi Ca người đầy bụi đất một cái, rồi hỏi: "Giờ đánh luôn?"
Hoang Mộc Thần Đao căm giận: "Đánh, tôi hôm nay cũng không tin tà, xem cậu có bao nhiêu hoa chiêu!"
Cầm nhiều tiền như vậy, Long Thành cảm thấy nói thật vẫn có vẻ tốt hơn: "Cô không phải là đối thủ của tôi."
"Cái gì?" Hoang Mộc Thần Đao đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay sau đó, lửa giận lập tức bốc lên: "Không phải đối thủ của cậu? Thúi lắm! Đừng tưởng rằng âm tỷ một lần là có thể nói ẩu nói tả, chờ tôi mang đao đến... A, đao đâu?"
Một lát sau, Hoang Mộc Thần Đao tìm được hai thanh trường đao ở trong đống đá vụn, hai thanh trường đao nhìn qua đầy bụi đất, nhưng mà hoàn hảo không tổn hao gì.
Tiếp theo nàng tự kiểm tra đối với Bi Ca tiến hành, có một chút tổn thương nhỏ, không ảnh hưởng đến chiến đấu.
Mà lúc này, Xích Thố của Long Thành đã thay đổi vũ khí, "Xích Dạ Sương Nhận".
Hoang Mộc Thần Đao rất có ánh mắt: "Thanh kiếm này phẩm chất không tệ, mua ở đâu? Bao nhiêu tiền?"
"Người khác đưa đến, hai trăm vạn."
Long Thành một bên thuận miệng nói, một bên khống chế Xích Thố huy động Xích Dạ Sương Nhận. Quỷ Hỏa Kiếm phẩm chất không cao, nhưng mà hắn dùng thời gian lâu dài nhất, cũng thuận tay nhất, vỡ vụn hắn vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc.
Thân kiếm của Xích Dạ Sương Nhận càng thêm dày hơn so với Quỷ Hỏa Kiếm, sức nặng càng thêm trầm trọng, vị trí trọng tâm là khác biệt, là hơi đổ về trước so với Quỷ Hỏa Kiếm, là một cây đại kiếm.
Hoang Mộc Thần Đao liếc liếc mắt một cái, Xích Thố vung Xích Dạ Sương Nhận động tác rất chậm, nhẹ nhàng như nước, tựa như ông lão trong công viên.
Nàng thu hồi ánh mắt, nắm chặt thời gian làm quen với Bi Ca. Sáu triệu chút tiền trinh ấy nàng không quan tâm, nàng để ý là thể diện. Hiện tại đã bị Long Thành nói thẳng, không phải đối thủ của hắn, Hoang Mộc Thần Đao nuốt không được ngụm khí tức này.
Con mẹ nó !
Chờ xem, đợi đánh ngươi tới quỳ xuống kêu ba ba!
Hoang Mộc Thần Đao trong lòng giận dữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận