Long Thành

Chương 345: Quang Giáp "Thủ Nhận" (1)

Cửa lớn phòng thí nghiệm không tiếng động mở ra, một bóng người mập mạp đập vào tầm nhìn Diêu Bắc Tự, rõ ràng là Lâm Nam.
Diêu Bắc Tự bất ngờ nói: "Chủ nhiệm!"
Lâm Nam nói: "Bắc Tự, vất vả rồi!"
Từ Bách Nham lúc này mở miệng: "Bắc Tự, đưa thầy xuống."
Diêu Bắc Tự vội vàng cẩn thận buông Quang Giáp tàn phá trên vai xuống.
Từ Bách Nham tiếp tục ra mệnh lệnh: "Bắc Tự, mở cửa khoang điều khiển ra."
"Rõ!"
Cửu Cao trong tay nắm Hạc Linh Thương, mũi thương Hạc Linh Thương sáng lên hào quang âm u, xẹt dọc theo cạnh cửa khoang điều khiển Quang Giáp tàn phá.
Từ Bách Nham một cước đá ở trên cửa khoang thuyền.
Phành, cửa khoang thuyền trùng trùng bắn ra.
Từ Bách Nham thong dong đi ra khoang điều khiển, trang phục chiến đấu của hắn bị máu tươi thấm ướt, sắc mặt tái nhợt không có chút màu máu, nhưng mà vẻ mặt lại cực kỳ bình tĩnh. Nhất là ánh mắt hắn, không một tia kinh hoảng, thậm chí không thấy một tia gợn sóng.
Lâm Nam trên khuôn mặt tròn mập mạp lộ ra vẻ xấu hổ nói: "Đoàn trưởng, là sai lầm của tôi."
Từ Bách Nham lắc đầu: "Không trách được cậu."
Hắn đi về phía chỗ sâu nhất phòng thí nghiệm, chú ý tới trên đất có hai thi thể, sau khi thoáng nhìn liền thu hồi ánh mắt, bước chân không ngừng.
Diêu Bắc Tự thấy rõ thi thể cùng xe lăn lật úp, sắc mặt đại biến: "Lưu Sa gia gia!"
Lưu Sa gia gia phụ trách Trung Tâm Trang Bị Đặc Thù, Diêu Bắc Tự đã đến vài lần, khá là quen thuộc lẫn nhau.
Bên Lưu Sa gia gia là một thi thể có chút thấp lùn, Diêu Bắc Tự cũng nhận ra, là Hồng Bá. Bất quá hắn cùng Hồng Bá không có qua lại, chỉ nhận ra mà thôi, Hồng Bá tính tình không tốt lắm, nhưng mà có quan hệ không tệ cùng chủ nhiệm hiệu trưởng.
Diêu Bắc Tự xiết chặt nắm tay, trong lòng cực kỳ khổ sở.
Lâm Nam thở dài nói: "Thời điểm tôi tìm được Lưu Sa cùng Hồng Bá, bọn họ đã gặp độc thủ, không kịp cứu trị."
Phía trước Từ Bách Nham bước chân hơi dừng, lặng lẽ một lát rồi hỏi: "Đỗ Bắc cùng Catherine đâu?"
Lâm Nam nói: "Bọn họ hẳn là cùng một chỗ, lúc ấy rất hỗn loạn, nhắm chừng bị đám đông tách ra."
Từ Bách Nham trầm giọng nói: "Không thể để cho bọn họ gặp chuyện không may, nhất định phải tìm được bọn họ."
"Thuộc hạ đã phái người đi tìm." Lâm Nam vội vàng nói: "Hệ thống bảo an bị xâm nhập, nhắm chừng cần thời gian".
Từ Bách Nham bước chân bị kiềm hãm: "Hệ thống bảo an bị xâm nhập? Ai làm?"
Lâm Nam nói: "Còn chưa rõ ràng cho lắm."
Từ Bách Nham hỏi tiếp: "Kẻ địch đã đi chưa?"
"Vẫn chưa!" Lâm Nam giọng điệu khẳng định, chợt giải thích: "Tuy hệ thống bảo an bị xâm nhập, nhưng người của chúng ta vẫn phát hiện có chiến đấu kịch liệt phát sinh. Kẻ địch sử dụng khống mang."
"Vậy là tốt rồi."
Từ Bách Nham giọng điệu lạnh nhạt, trong mắt đã hiện lên sát khí nồng đậm như thực chất.
Hắn đi đến trước vách tường tận cùng bên trong phòng thí nghiệm, dừng lại hỏi: "Quang Giáp số 2 có thể dùng không?"
Diêu Bắc Tự hơi khom người: "Đã điều chỉnh thử xong, có thể đầu nhập chiến đấu!"
Vách tường oành đùng chậm rãi dâng lên, ánh đèn sau vách tường sáng lên, một chiếc Quang Giáp mới tinh hiện ra ở trước mắt mọi người.
"Thật xinh đẹp."
Từ Bách Nham ở trước Quang Giáp ngửa đầu, trong ánh mắt toát ra vẻ mê say, miệng thì thào tán thưởng.
Diêu Bắc Tự vẻ mặt rung động, ngơ ngác nhìn Quang Giáp màu lam sậm trước mắt này. Thầy nói đúng, nó rất đẹp!
Quang Giáp hiện ra màu lam thâm trầm, tựa như màu lam chỗ sâu trong biển lớn có thể cắn nuốt mai táng tất cả. Rất ít có Quang Giáp sử dụng loại màu sơn sậm như thế này, bởi vì nó sẽ làm cho Quang Giáp nhìn qua ảm đạm chán nản.
Nhưng mà Quang Giáp trước mắt, lại bởi vì loại màu lam sậm ít người dùng này có sự cộng hưởng rất tốt.
Bởi vì nó rất sắc bén!
Đúng, sắc bén, đây là từ ngữ thích hợp nhất chuẩn xác nhất hiện lên trong đầu Diêu Bắc Tự, tựa như một cây đao nhọn.
Từ trên hình thể mà xem, Quang Giáp số 2 là Quang Giáp cỡ trung điển hình. Nó nhìn qua có khác nhau rõ rệt với Quang Giáp tương tự, đặc biệt thon dài. "Cửu Cao" của Diêu Bắc Tự đã thuộc về hình thể thon dài, làm cho nó mười phần tao nhã, rất được Diêu Bắc Tự yêu thích.
Thon dài của Quang Giáp Số 2 lại không giống.
Phần eo của nó đường cong có sự co rút lại rõ ràng, điều này làm cho nó nhìn qua có sự đánh sâu thị giác rất mạnh. Cánh tay Quang Giáp so với Quang Giáp tương tự dài hơn rất nhiều, cảm giác rất dài nhọn, làm cho Diêu Bắc Tự nghĩ tới cẳng chân của côn trùng.
Hơn nữa Diêu Bắc Tự chú ý tới, cấu tạo cánh tay Quang Giáp có khác nhau rõ rệt với cánh tay Quang Giáp bình thường, nó tựa như roi, lại có kết cấu ước chừng sáu đoạn!
Cái này có thể khống chế sao?
Kết cấu Quang Giáp không phù hợp cơ thể con người, sử dụng rất khó thuận buồm xuôi gió.
Nghi hoặc chợt lóe rồi biến mất ở trong lòng Diêu Bắc Tự, ánh mắt hắn rất nhanh bị lưỡi dao ở hai sườn cánh tay Quang Giáp hấp dẫn. Bên ngoài cánh tay, có một lưỡi dao hẹp dài như bàn tay, từ bên ngoài bàn tay kéo dài đến bả vai.
Diêu Bắc Tự mắt sắc bén, chú ý tới lưỡi dao này cũng không phải là một lưỡi dao hoàn chỉnh, mà là tạo thành từ sáu lưỡi dao mỏng manh. Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh sáu lưỡi dao nở rộ ra giống như đóa hoa, tràn ngập khí tức nguy hiểm cùng sắc bén.
Quang Giáp Số 2 không chỉ có cánh tay dài hơn so với cánh tay Quang Giáp bình thường, ngón tay cũng dài hơn so Quang Giáp bình thường. Giữa năm ngón tay của bàn tay có màng giống như của động vật lưỡng thê, mỗi ngón tay đều có móng vuốt bén nhọn, tỏa ra màu lam mơ hồ.
Diêu Bắc Tự trong lòng có chút sợ hãi.
Phía sau lưng Quang Giáp hơi hơi nhô lên, có chút dày, bên trong hẳn còn có trang bị đặc biệt. Hai cánh thu hồi dính sát vào nhau rũ xuống ở phía sau lưng, nhìn qua giống như là áo choàng.
Đầu Quang Giáp là hình tam giác, mắt rất nhỏ, làm cho Diêu Bắc Tự nghĩ đến con bọ ngựa.
Diêu Bắc Tự lần đầu tiên nhìn thấy Quang Giáp kỳ lạ mà nguy hiểm như thế, nhịn không được hỏi: "Thầy, Quang Giáp này tên là gì?"
Từ Bách Nham nghe vậy, gật gật đầu: "Cũng nên cho nó cái tên. Từ nay về sau, nó sẽ gọi là "Thủ Nhận" đi. Có địch, ta sẽ tự tay đâm."
Quang Giáp nguy hiểm, tên nguy hiểm, Diêu Bắc Tự kính sợ không hiểu.
Xẹt, cửa khoang điều khiển Quang Giáp chậm rãi mở ra, Từ Bách Nham bắt đầu đi lên Quang Giáp.
Thầy động tác không nhanh, thậm chí có thể nói là thong thả, nhưng mỗi một động tác đều cực kỳ trầm ổn. Cả người thầy là máu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hai mắt trầm tĩnh có thần, giống như kiếm sắc ra khỏi vỏ, mũi nhọn bức người.
Giống như thay đổi một người khác vậy.
Diêu Bắc Tự thấy cảnh này cảm nhận được một loại áp lực vô hình.
Cửa khoang thuyền chậm rãi đóng lại, Từ Bách Nham ngồi ở vị trí điều khiển mỉm cười: "Đi thôi, Bắc Tự, chúng ta đi chào hỏi vị khách kia đi."
Diêu Bắc Tự cả người buông lỏng, ngay sau đó kích động không hiểu hẳn lên: "Rõ! Đệ tử vĩnh viễn đi theo thầy!"
Hắn không biết vì sao mình lại nói những lời này, nhưng mà giờ phút này, những lời này đã thốt ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận