Long Thành

Chương 212: Lão Đổng (2)

Khi Roma nhìn thấy lão Đổng, lão Đổng đang cúi đầu uống trà.
Lão Đổng thích uống trà, mặc kệ là nói chuyện hay là bốc phét, không có trà là vạn vạn không được. Ngày xưa lão Đổng uống trà, động tác tiêu sái cùng thong dong, tươi cười hòa khí mà giả dối.
Lúc này cúi đầu uống trà ở chỗ ngồi giống như là một người khác vậy.
Lão Đổng lưng còng xuống, đầu tóc ngày thường chải chuốt cẩn thận nay hỗn độn không chịu nổi, thấy cả tóc bạc, cánh tay cầm chén đang run run.
Thẳng đến khi Roma đi đến trước bàn trà, lão Đổng mới như mộng tỉnh lại, khó khăn gượng cười.
"Roma đến rồi à."
Lão Đổng cùng nụ cười trước mắt, Roma cảm thấy thực xa lạ, khuôn mặt nọ giống như đã già nua đi cả chục năm.
Roma ngồi xuống, trầm giọng hỏi: "Sao lại thành như vậy?"
Lão Đổng châm trà cho Roma, Roma chú ý có vài giọt nước trà rơi vào trên khay trà. Hắn không nói gì, lão Đổng có thói quen sạch sẽ, trước kia tay rất ổn.
"Ha ha, thường đi ở bờ sông, nào có giày không ướt? Gặp hạn, hạ thật sự triệt để. Trường học này là một cái xương cứng, người đi lên, trở lại chỉ còn một nửa."
Roma nghe ra nản chí, mất mát, cùng với sợ hãi thật sâu trong nói của lão Đổng.
Roma không hỏi tình hình chiến đấu cụ thể, mà hỏi: "Lúc nào thì lui?"
Tỷ lệ thương vong đạt tới một nửa mà vẫn kiên trì chiến đấu, không có hải tặc nào có thể làm được. Mọi người bán mạng chỉ là cầu tài, không phải đến thí mạng. Có tiền mọi người lên như ong vỡ tổ, nếu liều mạng thì mọi người lại chạy như ong vỡ tổ.
"Lui? Lui thế nào đây?" Lão Đổng mặt không chút thay đổi nói: "Vừa rồi có mấy lão đại la hét muốn lui, Billy dẫn người giết vào doanh địa, từ trên xuống dưới không lưu một người sống nào."
Roma nghĩ đến mùi máu tươi lúc mới vào doanh địa, tóc gáy lập tức dựng thẳng lên, hắn hạ giọng: "Bọn họ là muốn chúng ta làm vật hi sinh!"
"Đúng vậy." Lão Đổng thở dài: "Ai cũng biết, bọn họ muốn mang chúng ta làm vật hi sinh. Nhưng làm sao bây giờ? Đao cứng hơn cổ, trong doanh địa máu cũng chỉ vừa mới tẩy rửa."
Roma trên mặt xanh đỏ giao nhau, ánh mắt âm trầm.
Lão Đổng nói không sai, đao cứng hơn cổ.
Lão Đổng khuyên nhủ: "Nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, đi một bước xem một bước thôi. Hiện tại nhiều người mắt tạp, làm gì cũng không có tiện, chờ hai ngày."
Roma hiểu ý, hiện tại xung quanh doanh địa thủ bị nghiêm ngặt, muốn chạy trốn khó khăn rất lớn. Nhưng nếu ở chiến trường hỗn loạn, vậy sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Lão Đổng chợt chuyển đề tài: "Cậu hôm nay không gặp phải phiền toái gì chứ."
Roma sắc mặt âm trầm xuống: "Đã chết ba huynh đệ."
Lão Đổng có chút giật mình: "Sao lại như vậy? Vùng các cậu tuần tra là khu A không người, sao lại có thương vong lớn như vậy?"
"Gặp phải một cao thủ dùng Quang Giáp ẩn thân." Roma đột nhiên hỏi: "Lão Đổng, thủ hạ lão đại Mossa có phải có một tiểu đội U Linh, đều dùng Quang Giáp ẩn thân hay không?"
"Cậu hoài nghi là bọn chúng làm?" Lão Đổng ánh mắt chớp động, hắn bỗng nhiên phóng ra một tấm ảnh chụp Quang Giáp màu xám, chỉ vào ảnh chụp hỏi: "Là cái này à?"
Roma lắc đầu: "Không phải, là Quang Giáp màu đỏ đen, cầm đại kiếm."
Lão Đổng thở phào một hơi khó hiểu, nếu thật là tiểu đội U Linh, tin tức phương diện này hắn không dám nghĩ sâu nữa.
"Vậy không phải là tiểu đội U Linh." Lão Đổng bỗng nhiên nhớ tới một tin tức: "Trước đó lão Dư nói lộ ra một câu, nói lão đại Mossa tâm tình rất kém cỏi, mang hắn ra mắng, nghe nói là thủ hạ mất đi vài nhóm tuần tra."
Roma biết lão Dư trong miệng lão Đổng. Lão Dư là đầu mục một đám hải tặc khác, đi lại rất gần với Anmobiquet, lần này còn sống hơn phân nửa là lão Dư ra mặt thu xếp.
Roma hôm nay dọc theo đường trở về đã dựng lại chi tiết chiến đấu, lúc này không khỏi gật đầu: "Nếu là tên đó, rất có khả năng."
Một phát súng thế tất trúng của hắn, lại có thể thất bại.
Chưa từng có.
Roma lấy lại tinh thần, phát hiện lão Đổng đang nhìn hắn.
"Có gì vậy? Lão Đổng?"
Lão Đổng cười cười: "Roma, chúng ta quen biết bao lâu?"
Roma hồi tưởng một chút: "Bảy năm bốn tháng lẻ chín ngày."
Lão Đổng tán thưởng: "Roma, cậu là hải tặc đầu óc thông minh nhất tôi từng thấy, thông minh giống như An lão đại vậy."
Roma thở dài: "Lão Đổng, có gì cứ nói thẳng. Ông mỗi lần khen tôi như vậy, đều không có chuyện tốt."
"Cho nên nói cậu thông minh." Lão Đổng cười ha ha, lộ ra vẻ nhớ lại: "Thời gian qua thực nhanh, đã quen biết lâu như vậy. Già rồi già rồi, Roma, tôi có loại dự cảm, tôi nhắm chừng sẽ chết ở Nguyệt tinh."
Lão Đổng khi nói ra lời này thực bình tĩnh, tựa như đang kể lại một câu chuyện thực bình thường vậy.
Roma vừa định nói, một người mập mạp ăn mặc như thương nhân đi đến.
Roma nhận ra tên mập này, hắn là một chủ quản hậu cần của Anmobiquet.
Tên mập vừa tiến đến, liền vô cùng nhiệt tình: "Lão Đổng lão Đổng! Ai da, vất vả vất vả! Các lão đại nghe nói mọi người tổn thất rất lớn, trong lòng cũng không biết là tư vị gì. Các lão đại thương lượng một chút, lại lấy ra một nửa thu hoạch cùng nô lệ, tất cả chia cho mọi người, xem như phát chút tiền vất vả cho các huynh đệ. Đến, đây là danh sách, ông xem xem, đã đưa đến ở bên ngoài, ông phái người kiểm kê một chút."
Lão Đổng khen không dứt miệng: "Các lão đại thật có ý tứ! Giảng nghĩa khí!"
Tên mập vỗ bả vai lão Đổng: "Lão Đổng à, ai đáng đánh, ai tổn thất, các lão đại đều xem ở trong mắt, tuyệt đối sẽ không để cho mọi người chịu thiệt."
Lão Đổng liên tục nói: "Đúng đúng đúng, đi theo các lão đại, là phúc khí của chúng tôi, kiếm nhiều như vậy, ai mà nghĩ tới?"
Tên mập cười ha ha: "Được rồi! Tôi đi đây! Còn vài nơi phải giao tiếp nữa."
Lão Đổng vẻ mặt tươi cười: "Ngài bận rộn ngài bận rộn!"
Nhìn tên mập biến mất ngoài cửa, nụ cười trên mặt lão Đổng biến mất không còn bóng dáng tăm hơi: "Roma, cậu xem, các lão đại đây là thực muốn chúng ta chết ở đây rồi."
Roma lưng lạnh toát, hắn không nói lời nào.
Lão Đổng bỗng nhiên nói: "Roma, tôi giao nhiệm vụ tuần tra cho cậu, là có tư tâm."
Roma ngẩn ra.
"Lão Đổng tôi không phải người mù. Thuộc hạ nhiều như vậy, xảy ra chuyện, duy nhất sẽ kéo lão Đổng tôi một tay, có thể giúp tôi một tay, chỉ có Roma cậu." Lão Đổng chợt cười khổ: "Vốn tưởng rằng nhiệm vụ tuần tra là an toàn nhất, không ngờ còn có cao thủ Quang Giáp ẩn thân, thật ra thiếu chút nữa hại cậu."
Roma vẻ mặt khôi phục bình thường: "Lão Đổng, ông đánh giá cao tôi rồi."
Lão Đổng cười cười: "Phải không? Sư sĩ cấp 10, truyền nhân siêu cấp sư sĩ đại tướng Kinh Vong Xuyên, Roma."
Roma chợt ngẩng đầu, tựa như thay đổi một người khác, ánh mắt sắc bén, khí thế tăng vọt.
"Khí thế như hổ, đây mới là cậu, Roma." Lão Đổng tán thưởng: "Dao cạo tuy sắc bén, nhưng mà dùng ở trên người cậu, chút mũi nhọn ấy, quá ảm đạm."
Roma lại khép hờ mắt, khí thế vừa rồi tăng vọt đã biến mất không còn, giống như chưa từng phát sinh điều gì, hắn hỏi: "Ông phát hiện lúc nào?"
"Ngẫu nhiên phát hiện." Lão Đổng cười nói: "Khi còn trẻ, từng chịu ân huệ của tướng quân Vong Xuyên."
Roma giật mình, trầm mặc không nói.
"Vốn bí mật này, tôi không muốn vạch trần." Lão Đổng lại cười khổ: "Cậu cũng không cần tôi chiếu cố, ngày thường cũng sẽ không gây ra phiền toái gì. Mọi chuyện xử lý rất sạch sẽ, không để lộ đuôi."
"Nhưng mà lần này, tôi chỉ sợ phải chết ở Nguyệt tinh."
"Roma, tôi có dự cảm."
Roma im lặng nghe, không có nói gì, lão Đổng là lần thứ hai nói những lời này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận