Long Thành

Chương 117: Mua táo

Nay Long Thành bay qua tòa thành thị này, quan sát tòa nhà ánh sáng bạc lập lòe phía dưới, hắn cảm thấy rất xinh đẹp.
Thưởng thức cảnh đẹp thành thị, nghĩ đến đã sắp về tới nông trường, Long Thành tâm tình có chút kích động.
Theo thói quen đảo qua bốn phía, Long Thành hơi nhíu mày, mắt hắn dừng ở một chiếc phi thuyền loại nhỏ màu xám bạc.
Long Thành nhớ rất rõ ràng, chiếc phi thuyền loại nhỏ màu xám bạc nọ thời điểm ở trường học, đã xuất hiện ở phía sau bọn họ.
Hiện tại lại xuất hiện ở phía sau bọn họ.
Mục tiêu vừa lúc là tòa thành thị này?
Hay là, theo dõi bọn họ?
Hô hô hô.
Fermi thở hổn hển gục ở trên đất, mồ hôi chảy như tắm hình thành một vũng nước nhỏ. Mắt hắn tan rã mà nhìn trần nhà, trên mặt chỗ thì xanh chỗ thì tím, ngón tay bởi vì thoát lực mà hơi run rẩy.
Jasmine đứng ở bên cạnh hắn, đưa tay kéo Fermi đứng lên: "Đứng lên nào, Fermi. Không được nhàn hạ, nhanh luyện “Đạo Dẫn Cửu Thức”, hiện tại luyện là hiệu quả tốt nhất!"
Fermi hữu khí vô lực nói: "Để cho anh nghỉ ngơi hai phút đi, hai phút, chỉ cần hai phút... A!"
Hắn đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, trừng to mắt, toàn thân run rẩy, luồng điện màu lam đang chạy ở trên người hắn.
Jasmine giơ lên máy chích điện không biết xuất hiện từ khi nào ở tay phải, máy chích điện đang có điện chạy lập lòe. Trên mặt lộ ra nụ cười thành khẩn mà ngọt: "Fermi, mau đứng lên đi."
Fermi giãy giụa đứng lên, một bên bắt đầu chuẩn bị luyện tập “Đạo Dẫn Cửu Thức”, một bên nghiến răng nghiến lợi nói: "Em ác! Jasmine, anh nhìn sai em rồi! Em là tâm địa rắn rết!"
Jasmine thè lưỡi: "Thầy đã dạy anh, anh phải luyện tập cho tốt."
Chờ Fermi bắt đầu luyện tập, nàng mới giẩu lên cái miệng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Jasmine muốn luyện cũng luyện không được."
Nàng bỗng nhiên chú ý tới phi thuyền bắt đầu hạ xuống.
Jasmine không khỏi quay sang, tò mò hỏi: "Thầy, chúng ta sẽ vào thành sao?"
Long Thành cũng không quay đầu lại: "Ừm, đi mua chút táo."
Mua táo?
Jasmine ngẩn ra một chút, thầy không phải nói nông trường là trồng táo sao? Còn cần đi mua táo?
"Jasmine, tìm một chỗ ít người. Thầy không quen đối với xung quanh đây."
Thầy giọng nói thực bình thản, nhưng mà Jasmine ở chung với thầy lâu như vậy, đã bắt đầu dần dần hiểu được thói quen của thầy.
Nơi ít người nào mà lại bán táo? Jasmine hơi lè lưỡi, thế nào cũng cảm giác thầy cả người lộ ra một cỗ sát khí. Quả nhiên, đối với cuồng ma đánh giết mà nói, vẻ đáng yêu khi nghiên cứu Quang Giáp làm nông, đã biến mất giống như sao băng chợt lóe ở trên bầu trời vậy.
Nàng ngoan ngoãn nói: "Ok, thầy."
Jasmine dùng tốc độ nhanh nhất đưa lên bản đồ 3D toàn cảnh của thành phố, đánh dấu những nơi có địa hình phức tạp, khu vực ít người, còn mang những điểm có thể theo dõi ở phụ cận tất cả đều đánh dấu ra.
Long Thành đang tìm địa điểm thích hợp.
Jasmine vụng trộm liếc liếc mắt nhìn Long Thành một cái, sau đó nhu thuận nói: "Thầy, thành đông thế nào? Nơi đó rất nhiều xưởng sửa chữa phi thuyền, chúng ta có thể ngụy trang phi thuyền trục trặc, bỏ neo sửa chữa. Vùng đó phi thuyền bỏ neo vứt bỏ rất nhiều, người cũng rất ít, rất là thích hợp... mua táo!"
Long Thành cảm thấy đề nghị của Jasmine không tệ: "Tốt, đi nơi đó đi."
"Tốt lắm, xuất phát! Đánh... mua táo!"
Jasmine trong lòng vạn phần kích động, nhanh như vậy đã được đi theo thầy đánh đánh giết giết, ồ không đúng, mua táo.
Thật kích thích!
Trong một chiếc phí thuyền loại nhỏ màu xám bạc nhìn qua thực bình thường nội, không khí thực thả lỏng.
Tiểu đội Mặc Địch số người tuy không nhiều lắm, chỉ có ba người, nhưng đều là tinh nhuệ. Lão đại là Mặc Địch, hắn mặt vuông vắn, môi dày mắt mỏng, lộ ra vẻ hung hãn. Phụ trách điều khiển phi thuyền là Lô Hành, khuôn mặt âm nhu, thân hình thon dài. Mà người nam đầu đinh lười biếng nằm ở trên sô pha, tên là Tường Phát.
Lô Hành kinh nghiệm theo dõi phong phú, cẩn thận bảo trì khoảng cách. Hắn bỗng nhiên chú ý tới phi thuyền mục tiêu xuất hiện lắc lư không bình thường, hai động cơ hào quang hơi giảm đi, hắn ồ một tiếng: "Phi thuyền mục tiêu giống như gặp trục trặc."
Phi thuyền mục tiêu tắt mất hai động cơ bỗng nhiên lảo đảo, không thấy đốt lên trở lại.
Hắn lập tức báo cáo: "Phi thuyền mục tiêu gặp trục trặc, hai động cơ tắt lửa, thử khởi động lại đã thất bại. Bọn họ đang hạ xuống độ cao, lão đại, chúng ta làm sao bây giờ?"
Mặc Địch trả lời thực rõ ràng: "Theo sau."
"Bọn họ thay đổi phương hướng, bay về phía thành đông." Lô Hành nhìn lướt qua bản đồ: "Bọn họ muốn đi xưởng sửa chữa."
Tường Phát than thở: "Thật sự là lãng phí thời gian. Thật vất vả cuối tháng có thể relax một chút, thiếu gia đêm nay dẫn bọn họ đi ăn chơi, nghe nói có rất nhiều em út, thiệt thòi rồi!"
Mặc Địch hừ lạnh một tiếng: "Câm miệng!"
Tường Phát bĩu môi, bất quá không nói gì nữa.
Mặc Địch quay lại hỏi Lô Hành: "Sẽ không là Long Thành phát hiện chúng ta chứ?"
Tường Phát nhịn không được xen mồm: "Bị phát hiện thì phát hiện, có cái gì phải sợ? Chúng ta là quang minh chính đại đi theo hắn, hắn có thể làm gì được chúng ta?"
Mặc Địch mặc kệ hắn, vẫn nhìn Lô Hành.
"Không thể xác định." Lô Hành cười nói: "Bất quá tôi cảm thấy khả năng phát hiện chúng ta là không cao, Long Thành có lợi hại thế nào, cũng chỉ là một học sinh, không phải sát thủ."
Mặc Địch vẻ mặt hơi giãn ra, hắn cảm thấy Lô Hành nói có đạo lý, xuất phát từ cẩn thận, hắn vẫn dặn dò: "Cẩn thận một chút, không để bị hắn phát hiện, nhiệm vụ lần này của chúng ta không phải là đánh nhau với hắn."
Lô Hành gật đầu nói: "Rõ ràng."
Tường Phát trên sô pha bĩu môi không cho là đúng, hắn cảm thấy lão đại thật sự quá là chuyện bé xé ra to.
Một lát sau, Lô Hành báo cáo tình huống mới nhất: "Bọn họ đáp xuống một xưởng sửa chữa, xưởng sửa chữa Hoà Thuận. Tôi tra xét tư liệu, là một xưởng tự sửa chữa."
Mặc Địch gật đầu: "Long Thành trình độ cải tiến Quang Giáp không tệ, chỉ cần có công cụ cùng linh kiện, sửa chữa phi thuyền vấn đề không lớn."
Lô Hành hỏi: "Lão đại, kế tiếp làm sao đây?"
Mặc Địch suy nghĩ rồi nói: "Tìm nơi có tầm nhìn tốt, tiếp tục giám thị, không để cho Long Thành chú ý."
"Nơi có tầm nhìn tốt, tôi xem xem." Lô Hành nhanh đảo qua bản đồ, mắt sáng ngời: "Nơi này không tệ, bến tàu không trung 232 cách vách xưởng sửa chữa, vị trí rất cao, tầm nhìn cũng tốt."
Mặc Địch quyết định nhanh: "Đi qua đó."
Bến tàu không trung xưởng sửa chữa phần lớn là những đài mỏng nhiều tầng, mỗi tầng bến tàu có thể đỗ một phi thuyền. Những thanh sắt thép to lớn dựng ra dàn giáo nhiều tầng, mỗi tầng có một âu thuyền động lực di động có thể đỗ phi thuyền, có khả năng để cho phi thuyền thả neo sửa chữa.
Bất quá bến tàu không trung chỉ có thể đỗ phi thuyền loại nhỏ, phi thuyền cỡ trung cỡ lớn là vẫn phải hạ cánh ở bến tàu mặt đất.
Vị trí mà Lô Hành tìm tầm nhìn rất tốt, nhất cử nhất động của phi thuyền đối phương đều bại lộ ở trong tầm nhìn bọn họ. Mà phi thuyền bọn họ thì xen lẫn ở trong một đống phi thuyền, rất không bắt mắt.
Phi thuyền vừa mới đậu ổn, Lô Hành liền nói: "Lão đại, Long Thành xuống phi thuyền."
"Xuống phi thuyền?" Mặc Địch nhíu mày: "Sửa chữa phi thuyền cần xuống phi thuyền sao?"
Lô Hành lắc đầu: "Không cần. Công cụ sửa chữa có trên bến tàu, chỉ việc đưa ra danh sách linh kiện, người máy sẽ tự động đưa tới."
Vậy Long Thành xuống phi thuyền làm gì?
Mặc Địch bỗng nhiên có chút kích động hẳn lên, hắn cảm thấy mình sắp tiếp xúc đến chân tướng sự thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận