Long Thành

Chương 102: Chip memory (2)

Vũ Triết tuyệt không tức giận, tươi cười ấm áp: "Nhà của tôi mở trung tâm mạng khẳng định chuyên nghiệp hơn là ông."
Alberta không có sợ hãi.
"Nhưng mà tôi là lão đại Quất Miêu Thi Xã, chiếu cố nhà mình làm ăn có phải là nên hay không? Nhân chi thường tình mà? Nếu ai không qua chỗ của tôi, đó có phải không cho tôi mặt mũi hay không? Có phải đoạn tài lộ của tôi hay không? Ta đi đánh hắn một trận, có phải có đạo lý hay không?"
"Ta cùng Harold, Pháo tỷ, quan hệ cũng tốt. Bằng hữu hỗ trợ, có đạo lý chứ. Đương nhiên, bằng hữu giúp cho tôi, tôi tự nhiên không thể bạc đãi người ta, có phải cũng có đạo lý hay không?"
"Alberta tiên sinh, ông nói, có phải có đạo lý hay không?"
Alberta sắc mặt tái nhợt, ngược lại không thấy mồ hôi, rụt rè nói: "Đây là tài sản trường học, có cổ phần của trường học..."
"Là tài sản trường học, tôi cũng không nổ nó, buôn bán cạnh tranh mà thôi." Vũ Triết cười khẽ, tiếp theo nhẹ nhàng bâng quơ: "Nói đến, cho dù nổ, cùng lắm thì bồi tiền mà thôi, cũng không phải không nổ qua."
Hai phút sau, cửa văn phòng, Vũ Triết bắt tay cùng Alberta, vẻ mặt tươi cười ấm áp.
Nửa giờ, trung tâm mạng 3D của Trung tâm trang bị công khai bán ra video khiêu chiến của Long Thành, giá 20 vạn.
Ngay hôm đó kim ngạch tiêu thụ hai trăm triệu!
Khoang game vận chuyển không tiếng động.
Long Thành mở mắt, ánh vào tầm nhìn là trần nhà, đây là trần nhà xinh đẹp nhất mà hắn từng thấy qua, vẽ đầy những bức họa rất đẹp, bốn phía là đồ án mạ vàng, ngay trung ương là đèn treo thủy tinh màu trà, rất là tráng lệ.
Xúc cảm mềm mại dưới thân, nói cho Long Thành, mình ở trên giường. Giường rất mềm, làm cho Long Thành có chút không được tự nhiên, cái mềm trên người cũng là hàng tơ lụa, bên cạnh đang nằm một cô gái ôn nhu.
Vũ Trăn, Tiêu Vũ Trăn.
Trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện cái tên này, nhưng mà, vì sao trong lòng đau thương như thế?
Long Thành có chút suy nghĩ, đây là ký ức của nguyên chủ nhân chip memory sao?
Long Thành giãy giụa bừng tỉnh Tiêu Vũ Trăn, nàng sát lại ôm Long Thành, mơ mơ màng màng hỏi: "A Liên, mấy giờ rồi?"
Long Thành theo bản năng tránh ra.
Tiêu Vũ Trăn mở to mắt, trong đôi mắt đầy vẻ buồn ngủ có chút nghi hoặc khó hiểu.
Thùng thùng thùng, tiếng đập cửa vang lên, ngoài cửa truyền đến thanh âm của người nam: "Thiếu gia, bữa sáng đã chuẩn bị. Lão gia phân phó, chín giờ chờ người ở sân huấn luyện."
Tiêu Vũ Trăn lập tức thanh tỉnh ngồi lên, thúc giục Long Thành: "A Liên, nhanh lên, đừng để cho ba chàng chờ lâu."
Nàng một bên vấn lên mái tóc dài, một bên xuống giường nhanh thu thập.
A Liên, tên của hắn là Diêu Hưng Liên.
Bắt đầu từ khi người nam ngoài cửa nói chuyện, trong lòng Long Thành đã tràn ngập cảm xúc thực phức tạp, tựa như có kính ngưỡng, nhưng lại có oán hận cùng chán ghét thật sâu.
Xem ra quan hệ giữa bọn họ tựa như không tốt lắm, Long Thành âm thầm đoán. Hắn không quá có thể lý giải loại cảm xúc này, hắn là cô nhi.
Đối tượng duy nhất mà hắn có thể lấy làm tham chiếu chỉ có huấn luyện viên, nhưng nói thật, Long Thành đối với huấn luyện viên cũng không có oán hận cùng chán ghét quá sâu.
Long Thành giờ phút này sợ hãi than thở, chip memory thần kỳ.
Hắn giống như là người đứng xem, rõ ràng biết một bước nữa nên làm gì, hắn cũng như là người tham dự, có thể khống chế hành vi của mình.
Mặc xong quần áo, Long Thành động tác thực thành thạo, tuy hắn chưa từng mặc qua loại quần áo này. Quần áo được lựa chọn kỹ, xem qua là rất mắc tiền.
Diêu Hưng Liên chủ nhân chip memory là kẻ có tiền. Ngẫm lại cũng đúng, nếu không thì sư sĩ cấp 4 lấy đâu ra tiền chế tác chip memory? Jasmine đã nói qua, chip memory cần tài liệu rất mắc.
Chờ Long Thành rửa mặt xong, Tiêu Vũ Trăn đã ăn mặc chỉnh tề, trang điểm xong.
Ặc, trang điểm là có ý tứ gì? Ngụy trang sao?
Tiêu Vũ Trăn đi lại kéo cánh tay Long Thành, cánh tay Long Thành tự nhiên nâng lên, thói quen của thân thể, nhưng mà Long Thành trên tâm lý là thực không quen.
Hắn không có cưỡng chế thay đổi, đây là ký ức của Diêu Hưng Liên, hắn rất tò mò kế tiếp là cái gì.
Vì sao Diêu Hưng Liên muốn mang đoạn ký ức này làm thành chip memory?
Từ hiện tại đến xem, tựa như là một ngày rất quan trọng trong cuộc đời Diêu Hưng Liên.
Bữa sáng thực phong phú, nhà ăn hào hoa xa xỉ đến cực điểm đặt đầy các loại thực vật mỹ vị, lại trống rỗng, chỉ có hắn cùng Tiêu Vũ Trăn hai người ăn. Có thể cảm nhận được Tiêu Vũ Trăn không yên lòng, nàng thực khẩn trương, ừm, Diêu Hưng Liên cũng thực khẩn trương.
Hai người không yên lòng ăn uống xong, đứng dậy rời khỏi nhà ăn. Ở cửa nhà ăn, Tiêu Vũ Trăn bỗng nhiên ôm lấy hắn, ghé vào lỗ tai nhỏ giọng nói: "Đừng lo lắng, anh cùng ba anh là lần đầu tiên gặp mặt, mặc kệ xảy ra cái gì cũng tốt. Em ở phòng chờ anh. A Liên, nhớ kỹ, mặc kệ phát sinh cái gì, em vĩnh viễn cùng một chỗ với anh!"
Long Thành biết được cảm động trong lòng Diêu Hưng Liên, cùng đau thương đậm đặc không hóa giải được nọ, hắn đoán cô gái này kết quả có khả năng không tốt.
Cáo biệt Tiêu Vũ Trăn, Long Thành đi vào phòng luyện tập, Diêu Hưng Liên trong lòng thấp thỏm bất an, còn có bi thương.
Long Thành đẩy ra cửa phòng luyện tập, trong phòng luyện tập trống trải, một người nam đang đứng ở trong sân, đưa lưng về phía cửa lớn, bóng lưng thực khôi ngô hùng tráng.
Diêu Hưng Liên cảm xúc xuất hiện dao động thật lớn, kính ngưỡng, sợ hãi, phẫn nộ cùng tuyệt vọng.
Ba của hắn.
Người nam xoay người, khuôn mặt lạnh lùng đường cong cứng rắn, giống như nham thạch điêu khắc mà thành, trong ánh mắt xám trắng chỉ có lạnh lùng cùng quan sát.
"Ta chỉ truyền thụ một lần."
"Mười bốn ngày, luyện được, ngươi chính là con Diêu Thiên Lai ta, chẳng sợ mẹ ngươi không có vào cửa, gia tộc cũng có chỗ cho ngươi."
"Không luyện được, thì sửa lại họ, ngươi không xứng họ Diêu, không được ở bên ngoài đề cập tới Diêu gia. Chiếc phi thuyền này sẽ đưa ngươi cùng phụ nữ của ngươi đến một tinh cầu nhỏ, tự sinh tự diệt."
"Ngươi, tự giải quyết cho tốt."
Diêu Thiên Lai khuôn mặt lạnh lùng cứng ngắc, chân mày cực nhạt gần như không có, con ngươi xám trắng đảo qua, luôn làm cho thần kinh Long Thành không tự chủ mà căng thẳng lên. Lần đầu tiên hắn gặp có người cho hắn cảm giác áp bách càng mạnh hơn so với huấn luyện viên.
Long Thành có thể ngửi được mùi máu tươi trên người Diêu Thiên Lai, một chút mùi máu tươi như có như không.
Trong lòng hắn phát sinh dao động hiếm thấy.
Long Thành đối với mùi máu tươi thực mẫn cảm, thân mình cũng từ sân huấn luyện như địa ngục mà giết ra, theo lý thuyết năng lực thừa nhận rất cao. Hắn cũng thấy qua người có mùi máu tươi dày đặc, ví dụ như huấn luyện viên trong doanh huấn luyện, đều là người hai tay dính đầy máu tươi.
Long Thành đứng ở trước mặt bọn họ, có đề phòng nhưng không có khẩn trương.
Diêu Thiên Lai không giống, mùi máu tươi của hắn cũng không nồng đậm, nhàn nhạt, như có như không giống như mùi hoa bay tới trong không khí, lại kích thích thần kinh Long Thành căng thẳng cao độ. Hắn giống như nhìn thấy một tòa núi cao lồng lộng, trấn áp phía trên biển máu vô tận, mà chỉ là trong khe hở của vách núi tán ra một tia huyết khí nhàn nhạt.
Long Thành tin tưởng vào trực giác của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận