Long Thành

Chương 294: Jasmine đau lòng

Không có ai quen thuộc thầy ra tay hơn so với Jasmine, ài, vì sao lại có cảm giác đau lòng?
Hình ảnh trước mắt, cùng với khi nàng đi học, quả thực giống nhau như đúc!
Duy nhất khác nhau, đại khái chính là thầy khi dạy học không sử dụng thành thép chữ Y.
Jasmine có chút may mắn, nhưng suy nghĩ lại, có dùng thanh thép chữ Y hay không... hình như cũng không có gì khác nhau.
Dù sao đều là bị giết.
Hơn nữa nghĩ đến hải tặc này cũng chỉ bị giết một lần. Mà mình lên lớp, là bị giết mười lần, giết đến không còn thân thể để đổi.
Thời điểm ôn lại buổi học, còn phải sống lại từng cơn ác mộng một, nàng thậm chí có thể nhớ rõ mỗi một chi tiết khi mình bị giết.
Ví dụ như nàng hơi rung động lông mi, đáng yêu như vậy.
Lại ví dụ như đồng tử của nàng là co rút lại như thế nào, hiện lên hoảng sợ, lại đờ đẫn, cho đến trống rỗng, sau đó tròng mắt lăn lông lốc lăn lông lốc đầy đất.
Lại ví dụ như bộ vị bị bàn tay thầy đánh trúng, lực lượng cuồng bạo, làm cho da thịt thanh xuân giàu tính co dãn của nàng nổi lên gợn sóng giống nước gợn, khuếch tán ra toàn bộ thân thể, xé rách ra, ở không trung nổ tung phân tán ở các góc phòng, cực kỳ giống thiên nữ tán hoa.
Ồ, là thiên nữ tán thi.
Ài, vì sao mình lại nhớ rõ ràng như vậy?
Ài, vì sao mình phải nhớ rõ ràng như vậy?
Jasmine ôm bộ ngực no đủ mềm mại của mình, bên trong mơ hồ sinh đau, cái này khẳng định chính là cảm giác đau lòng.
Vì thế, Jasmine yên lặng triệt bỏ bộ lọc đẹp trai trên người thầy.
Nàng bỗng nhiên nghĩ đến, kế hoạch đi du lịch của tiến sĩ cùng Đỗ Bắc sau chiến tranh.
Mà nàng, phải học bù.
Phải... học... bù...
Chiến đấu kịch liệt trong màn hình, mất đi toàn bộ vẻ ngầu lòi. Cảm giác tiết tấu mãnh liệt kia, bóng dáng Long Thành nhanh như điện xẹt, nháy mắt trở nên thường thường vô kỳ. Thanh thép chữ Y lóe lên ánh sáng lạnh thấu xương, mất đi toàn bộ thần thái, một lần nữa biến thành một cây sắt tràn ngập khí tức công trường.
Jasmine đau lòng mặt không chút thay đổi, yên lặng điều ra bộ lọc mặt xấu, chụp lên người thầy thân yêu của mình.
Trình độ mặt xấu: 100%.
Jasmine mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm hình ảnh chiến đấu ở kho chứa hàng, một giây... hai giây... ba giây.
Con mẹ nó chứ, vì sao vẫn thấy ngầu như vậy?
Thật tức giận mà!
Trong khoang chứa hàng chiến hạm vận tải, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm, tùy ý có thể thấy được thi thể đổ trong vũng máu. Toàn bộ thi thể cơ bản đều chết không nhắm mắt, bọn họ mắt trợn trừng, mất đi thần thái cùng ánh sáng, trống rỗng đờ đẫn. Trên mặt còn lưu lại vẻ mặt thời khắc cuối cùng mà bọn họ còn sống, hai má vặn vẹo đã cứng ngắc, tràn ngập sợ hãi, tuyệt vọng, không thể tin, còn có lưu luyến đối với sinh mệnh.
Sau khi liên tục vài tên hải tặc tự cao có thể đánh bị giết trong tích tắc, không có ai dám đi khiêu chiến độ cứng cây thép chữ Y kia nữa. Thi thể đầy đất, chứng minh kẻ địch năng lực cận chiến khủng bố loại nào.
Có hải tặc đầu óc xoay chuyển nhanh, vội hô lớn.
"Các huynh đệ tản ra! Tất cả đều tản ra!"
"Hỏa lực đan xen!"
"Tất cả sóng vai mà lên! Bắn chết hắn!"
Hải tặc khác phản ứng lại, lập tức tản ra, có tránh ở sau vật liệu xây dựng, có tránh ở sau Quang Giáp công trình, không ngừng giơ lên súng ngắn laser trong tay, nhắm bắn vào bóng người đằng đằng sát khí kia.
Hải tặc là ngành có nguy hiểm cao, bất cứ lúc nào cũng có khả năng gặp nguy hiểm cùng xung đột, không biết khi nào thì sau lưng sẽ có người đâm một đao. Đại đa số hải tặc đều mang theo súng bên người, để bảo đảm thời điểm mình gặp nguy hiểm không phải bàn tay trần.
Trong lúc nhất thời, trong khoang chứa hàng, các loại súng ngắn laser phóng ra chùm tia sáng, màu sắc khác nhau, chúng nó ở không trung lần lượt thay đổi tung hoành, bện ra một lưới hỏa lực huyễn lệ nhiều màu.
Bọn họ kinh nghiệm chiến đấu phong phú, biết chiến lực cá nhân kém nhiều, ngược lại ý đồ lợi dụng lưới hỏa lực dày đặc, phong tỏa không gian né tránh của mục tiêu.
Rèn luyện có mạnh, cũng không có biện pháp chống đỡ được laser.
Long Thành lập tức nhận ra biến hóa của hải tặc.
Đột phá lưới hỏa lực kẻ địch như thế nào, là lĩnh vực Long Thành cực kỳ quen thuộc. Thời điểm ở doanh huấn luyện, có một khóa, bọn họ cần ở dưới hỏa lực thành lũy áp chế, điều khiển Quang Giáp phá hủy thành lũy mục tiêu.
Trường hợp lửa đạn đầy trời, đêm như ban ngày, so với trước mắt là hoành tráng hơn nhiều.
Quang đạn cùng đạn hợp kim, chỉ cần phản ứng đủ nhanh, né tránh không quá khó khăn. Mà nếu đối mặt là luồng laser, thì cần dụ dỗ.
Nếu đối phương là hỏa lực laser tự động của thành lũy, không người lái vân vân, cần dụ dỗ là radar cùng máy tính. Nếu đối phương là Quang Giáp cầm trong tay vũ khí laser, cần dụ dỗ là radar, máy tính cùng người.
Mà nếu là nhân loại cầm trong tay súng ngắn laser, cần dụ dỗ chính là bản thân họ.
Cụ thể mà nói, chính là dụ dỗ cảm quan cùng đầu óc người cầm súng.
Đương nhiên, đây đều là tổng kết của bản thân Long Thành.
Huấn luyện viên đối với cách nói của Long Thành thì cười nhạt, hắn nói hữu hiệu nhất không phải dụ dỗ cảm quan cùng đầu óc, mà là tâm linh. Nói chờ về sau Long Thành tốt nghiệp doanh huấn luyện, sẽ dạy hắn lợi dụng lực lượng tâm linh như thế nào.
Sau đó huấn luyện viên có chút ưu thương cảm khái, con người dễ dàng bị lừa gạt nhất là tâm linh, mà khó lừa gạt nhất cũng là tâm linh.
Long Thành cũng không biết thời điểm huấn luyện viên nói những lời này vì sao lại ưu thương, nhưng chỉ cảm thấy huấn luyện viên có chút ưu thương, tựa như thời điểm mình ngẫu nhiên nhớ tới Anna vậy.
Huấn luyện viên khẳng định là đúng.
Tuy Long Thành cảm thấy tâm linh gì đó là quá mơ hồ, hắn còn không thể lý giải, nhưng huấn luyện viên khẳng định là đúng.
Lời nói của huấn luyện viên, hầu như đều đã nghiệm chứng, không có ngoại lệ.
Đại khái là thực lực của mình quá thấp kém, còn chưa có biện pháp lý giải ra.
Huấn luyện viên...
Long Thành cũng không biết mình vì sao bỗng nhiên lại nghĩ tới huấn luyện viên. Con người thật sự rất kỳ quái, mình sao lại luôn nhớ tới huấn luyện viên chứ?
Cũng không biết huấn luyện viên hiện tại... mộ phần có phải đã mọc đầy cỏ xanh hay không?
Hy vọng huấn luyện viên vui vẻ nằm ở trong đó, không cần ưu thương nữa.
Hồi ức về huấn luyện viên, luôn lơ đãng chợt lóe qua ở trong đầu Long Thành, cũng luôn sẽ gây nên một tia cảm khái cùng thổn thức.
Nếu Sát Lục Sư Sĩ là máy móc giết chóc, vậy huấn luyện viên ở trên người máy móc giết chóc Long Thành này lưu lại rất nhiều dấu vết.
Long Thành không phải là người đa sầu đa cảm, một chút hồi ức, tới cũng nhanh đi cũng nhanh, tựa như một cái nhìn tháng qua vậy.
Tâm thần của hắn một lần nữa trở lại chiến trường.
Ở tình huống như hiện nay, mấu chốt dụ dỗ cảm quan cùng đầu óc của người cầm súng, là bộ pháp.
Bộ pháp của hắn bắt đầu phát sinh biến hóa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận