Long Thành

Chương 304: Cùng đồ mạt lộ

Mệnh lệnh tổng tiến công đã ra, vô số họng súng, họng pháo đồng thời nở rộ hào quang, thiên địa nháy mắt trắng xoá một mảng, ngay cả Mặt Trời đều ảm đạm không ánh sáng.
Các loại đầu đạn hợp kim như mưa đánh về phía Anmobiquet khổng lồ, tiếng xé gió thê lương tụ tập thành tiếng gầm thét, quét ngang toàn bộ chiến trường, làm lỗ tai người ta vang lên ong ong, không nghe thấy cái gì cả.
Trong lúc nhất thời, thiên địa biến sắc!
Lồng năng lượng dày dặn của Anmobiquet, dao động kịch liệt.
Mọi người tin tưởng tăng nhiều!
Bọn họ chưa từng thấy qua chiến hạm lớn đến như thế, trong lòng có chút bồn chồn, lúc này thấy thật sự có thể lay động lồng năng lượng chiến hạm, sĩ khí đại chấn.
Trong Anmobiquet một mảng hỗn độn, hải tặc lui trở lại phi thuyền, chỉ còn lại có không đến hai trăm người, một nửa Quang Giáp đều mang theo thương tích. Tinh nhuệ trung tâm nhất của đoàn hải tặc Anmobiquet này, mỗi người vẻ mặt tuyệt vọng, thất kinh, không có chút sĩ khí nào.
Trong kênh đoàn đội, một mảng tĩnh mịch.
Bọn họ chưa từng trải qua tuyệt cảnh như thế.
Bốn vị thủ lĩnh, Jacquet cùng Mossa đều đã bỏ mình, lão đại Billy thân chịu trọng thương, may mắn không tổn hao gì chỉ có lão đại Angu.
Nhưng mọi người đều biết, sức chiến đấu của lão đại Angu là kém nhất ở trong bốn vị lão đại.
Lúc này phải làm gì cho tốt?
Trong phòng Angu lúc sáng lúc tối, tư tư tư, thỉnh thoảng có hỏa lửa rơi, chiếu sáng lên căn phòng tối đen trống trải. Lồng năng lượng đang gặp công cường độ kích cao, lò năng lượng không thể không đề cao quyền hạn ưu tiên của lồng năng lượng lên cao nhất, làm cho hệ thống khác trên thuyền sẽ sinh ra dao động kịch liệt.
Angu ngồi ở trên đất, ngẩn ra nhìn “Thiên Uy” vừa hoàn thành cải tạo, có chút xuất thần. Hào quang thỉnh thoảng sáng lên chiếu rọi ở trên gương mặt tái nhợt của hắn, lộ ra mê mang.
Nếu mình có thể hoàn thành cải tạo “Thiên Uy” sớm một chút, Jacquet không cần điều khiển Quang Giáp đã dùng, có phải sẽ không chết hay không?
Bọn họ có phải sẽ không thua hay không?
Ở bên chân Angu, Billy nằm ở trên đất cả người là máu.
Một vết thương đáng sợ, hầu như mở ra lồng ngực Billy.
Billy bỗng nhiên ho mạnh, máu tươi từ vết thương xử lý đơn giản ồ ồ phun ra.
Angu phục hồi lại tinh thần.
Billy lúc này tỉnh dậy, khàn khàn hỏi: "Chúng ta phải thua sao?"
Angu nhàn nhạt đáp: "Ừm."
Billy căm hận nói: "Đáng giận! Chúng ta sao lại thua..."
Lời còn chưa dứt, đã khiến cho vết thương nứt ra, hắn nhịn không được kịch liệt ho khan lên.
Một lát sau, Billy bình phục xuống, nhịn không được nói: "Con bài chưa lật của mày đâu? Mày khẳng định có con bài chưa lật! Lão tử biết, mày sẽ không thể không lưu bất cứ con bài chưa lật gì, mày không phải là người như thế..."
Angu: "Mày đã quên? Bị 2333 trộm rồi."
Billy mặt đỏ bừng lên, đám mạnh một quyền ở trên đất, chửi ầm lên: "Con mẹ nó đây là cái quái gì vậy! Con bài chưa lật của mày hồ đồ bị 2333 gì đó trộm đi! Cũng không biết ai làm! Jacquet rất hồ đồ chết đi! Không biết ai làm! Chúng ta con mẹ nó đến cùng là bị ai chơi vậy?"
Angu cũng miệng đầy cay đắng,
Hắn xưa nay tự xưng là thông minh, nhưng mà lần này lại thua đến khó hiểu.
Sự kiện 2333 cùng Jacquet chết, là điểm mấu chốt thay đổi tình thế cả trận chiến tranh.
Sự kiện 2333 hoàn toàn quấy rầy tiết tấu bọn họ, trực tiếp gây nên Jacquet chết sau đó. Jacquet là chiến lực mạnh nhất của bọn họ, có tác dụng không thể thay thế, hắn chết trực tiếp làm cho chiến cuộc trượt hướng vực sâu.
Lặng lẽ, lặng lẽ áp lực như chết chóc.
Bỗng nhiên thân hạm lay động một trận, tiếng cảnh báo thê lương xé rách tĩnh mịch, lồngnăng lượng chịu đủ công kích đã sắp tới vạch đỏ.
Billy khàn khàn thì thào: "Thật sự không còn một chút biện pháp nào sao?"
"Còn một biện pháp."
Billy chợt mở to hai mắt, hắn hồn nhiên không quản thương thế trên thân, giãy giụa ngồi lên, vẻ mặt kích động nói: "Biện pháp gì? Còn biện pháp nào?"
Angu nhắm mắt lại: "Biện pháp không phải biện pháp."
Billy rống giận: "Mày con mẹ nó còn chờ cái gì? Có biện pháp mày mẹ nó còn chờ cái gì? Chẳng lẽ phải đợi mọi người đều chết hết sao?"
Angu mở to mắt, bình tĩnh nhìn Billy.
Không biết vì sao, đối diện ánh mắt của Angu, Billy nhanh chóng tỉnh táo lại: "Mày khó xử như vậy, việc này không dễ làm có phải không?"
Angu: "Cần mạng của hai chúng ta."
Billy bật cười, hắn không chút do dự: "Cứ lấy mạng của lão tử! Dù sao cũng là chết! Chết ở trên tay mày, vẫn tốt hơn so với bị đám gà bệnh bên ngoài kia cắt đầu."
Angu nhìn Billy, vẻ mặt rất kỳ quái: "Mày sẽ không chết, nhưng mà sống không bằng chết, tao... không biết sống hay chết."
Billy mắng: "Đừng con mẹ nó lằng nhằng nữa! Có làm hay không?"
Angu vẻ mặt không có biến hóa, nhìn Billy nói: "Mày về sau đừng có hận ta."
Billy tỉnh táo nói: "Mày không làm, lão tử chết không nhắm mắt. Lão tử không hận mày, lão tử là báo thù cho Jacquet cùng Mossa! Mặc kệ là sống không bằng chết, hay là xuống mười tám tầng địa ngục, lão tử đều nhận!"
"Tốt."
Angu vừa dứt lời, một ống tiêm đã cắm ở trên cổ Billy.
Billy ánh mắt phút chốc trợn to, ngay sau đó ánh mắt mất đi ánh sáng, mềm nhũn ngã xuống đất.
Tiếng tác tác vang lên, mấy cánh tay máy móc như rắn đưa lại, nắm lên thân thể Billy, nhập vào trong bóng tối.
Angu ngửa đầu nhìn “Thiên Uy” hùng vĩ đã hoàn công, đôi mắt chớp động ánh sáng lạnh.
Một chiếc Quang Giáp linh hồn làm thể xác, một nhân loại mới bỏ qua làm người nhập trú làm Quang Giáp AI, một cái đầu phẫn nộ hiếu chiến, sẽ sinh ra dạng quái vật gì?
Mình nghiên cứu AI Quang Giáp lâu như vậy, không nghĩ tới lại rơi ở trên người mình.
Số mệnh sao?
Nhân loại mới cũng có số mệnh sao?
Hào quang lúc sáng lúc tối, chiếu sáng lên khuôn mặt trẻ tuổi của Angu.
Hắn bỗng nhiên nở nụ cười, đi về phía Quang Giáp “Thiên Uy”.
"Ồ, liên quân bao vây Anmobiquet? Bắt đầu tổng tiến công?"
"Tốt, tôi đã biết."
Lâm Nam đứng ở trước cửa sổ nhìn ở sơn mạch liên miên xa xa, kính thủy tinh hắt lên ảnh ngược mập mạp của hắn. Chú ý tới Diêu Bắc Tự tiến vào, hắn chỉ chỉ sô pha, ý bảo Diêu Bắc Tự trước chờ hắn một lát.
Ước chừng nửa phút say, Lâm Nam ngắt điện thoại, đi đến sô pha ngồi xuống: "Uống gì không? Tôi chỉ có trà cùng cà phê."
Diêu Bắc Tự vội vàng nói: "Tôi tự lấy."
Hắn rót cho mình ly nước, cầm ly giả bộ nhấp một ngụm, rồi khẩn cấp hỏi: "Chủ nhiệm, chúng ta sẽ thắng sao?"
Nghe được hai chữ "chúng ta", Lâm Nam cười cười, hắn không có sửa cho đúng cách nói của Diêu Bắc Tự, thuận miệng nói: "Nào có dễ dàng như vậy."
Diêu Bắc Tự có chút thất vọng: "Cũng không phải là đã bao vây chiến hạm của hải tặc sao?"
Lâm Nam lắc đầu: "Trùng trăm chân chết vẫn còn cứng, huống chi tinh tế nhuyễn trùng, bọn chúng cũng không phải là hạng người hời hợt. Nhiều năm như vậy, đối thủ nổi danh chết ở trên tay bọn chúng không biết bao nhiêu."
Thấy vẻ mặt nửa tin nửa ngờ của Diêu Bắc Tự, Lâm Nam kiên nhẫn giải thích: "Anmobiquet là một chiến hạm cỡ lớn, thuyền vững pháo mạnh! Chỉ cần hải tặc trên thuyền không có hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, dựa vào chiến hạm dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, trận này còn phải giằng co một đoạn thời gian."
"Đương nhiên, từ trước mắt mà xem, đoàn hải tặc Anmobiquet cuối cùng khẳng định sẽ thua. Bất quá, liên quân cũng sẽ trả giá không nhỏ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận