Long Thành

Chương 227: Thu lưới

Nàng lắp bắp hỏi: "Thầy, thầy học biến hướng răng cưa cao tần lúc nào vậy?"
Hai cái đuôi ngựa của Jasmine vểnh lên, vẻ mặt nàng có chút ngơ ngác, cái này, cái này không phải biến hướng răng cưa cao tần sao?
"Cái gì là biến hướng răng cưa cao tần?"
"Chính là vừa rồi thầy bảo trì liên tục biến hướng nhỏ cao tần, đó là biến hướng răng cưa cao tần!"
"Ồ."
"Thầy học lúc nào vậy? Cái này rất khó đó!"
"Không khó."
Nham thạch hai bên vách núi trong tầm nhìn bay ngược rất nhanh, cuồng phong gào thét bên tai, Long Thành tầm mắt thủy chung chú ý các mục tiêu kẻ địch không ngừng thay đổi vị trí ở trên radar, thuận miệng trả lời Jasmine.
Chỉ nghe thấy Jasmine ở bên tai thao thao bất tuyệt, giới thiệu biến hướng răng cưa cao tần khó khăn cao đến bao nhiêu, cần phản xạ tần rất cao, còn cần đa tuyến trình lợi hại cỡ nào, cao áp chống đỡ lại mà mấu chốt vân vân.
Long Thành cảm thấy Jasmine khẳng định là lầm rồi.
Hắn dùng chỉ là liên tục biến hướng rất bình thường mà thôi, huấn luyện viên không có nói đây là biến hướng răng cưa cao tần gì đó, chỉ yêu cầu bọn họ đẩy tần suất biến hướng nhanh hơn, thời gian liên tục dài hơn.
Long Thành ký ức khắc sâu, bởi vì đây đặc huấn của huấn luyện viên, lúc ấy khi bị chỉ đứng ra, hắn tâm như tro tàn cả hai ngày.
Không có ai thích đặc huấn của huấn luyện viên.
Nếu thế giới này có địa ngục, vậy nhất định là đặc huấn của huấn luyện viên.
Long Thành nhớ rất rõ ràng, kỳ đặc huấn đó tổng cộng chỉ ra năm người, chỉ có một người không học được, thuyết minh độ khó rất thấp, khẳng định không phải biến hướng răng cưa cao tần gì đó mà Jasmine nói.
Nhưng bọn họ vẫn bị quất roi.
Long Thành hoàn toàn không để ý Jasmine lảm nhảm, ánh mắt hắn lợi hại tựa như diều hâu xoay quanh ở trên trời cao, ở bên trong một đám những điểm sáng biến hóa, tìm kiếm cơ hội.
Có hai Quang Giáp hải tặc tiến vào tầm bắn của hắn, thế núi phía trước độ cao không tệ, Bi Ca đột nhiên dán sát thế núi cấp tốc leo lên. Rắc, Spring Bell trong tay Bi Ca đạn đã lên nòng, hắn có thể cảm nhận được lực phản hồi mỏng manh từ đầu đạn hợp kim bị máy đẩy quỹ đạo điện từ tự động đẩy lên.
Trị số độ cao đang nhanh chóng biến hóa, nham thạch trong tầm nhìn nhanh bay ngược về phía dưới.
Đột nhiên tầm nhìn biến đổi, nham thạch biến thành bầu trời màu làm, mà xa xa một hàng điểm sáng, vừa lúc tiến vào trong vòng lock công kích của hắn. Vòng lock công kích màu xanh lục cấp tốc thu nhỏ lại, cho đến khi thu nhỏ thành một cái vòng tròn nhỏ màu đỏ.
Tích, trong nháy mắt âm thanh thể hiện mục tiêu đã được lock vang lên, Long Thành nhấn cò súng Spring Bell.
Một tiếng súng thanh thúy vang lên.
Không có chờ xác định chiến quả, trong nháy mắt họng súng bắn ra, Long Thành lấy tốc độ kinh người kích hoạt máy nạp đạn tự động.
Thân thể Bi Ca bắt đầu rơi xuống, hắn hơi nghiêng đầu, vòng lock công kích vô cùng tinh chuẩn tròng vào một Quang Giáp hải tặc khác.
Oành, Quang Giáp hải tặc xa xa nổ tung, là một Quang Giáp cấp B. Phòng ngự của quang Giáp cấp B ở trước mặt súng trường quỹ đạo độ chính xác cao "Spring Bell", không chịu nổi một kích.
Mà ngay ở lúc đó, Long Thành lại cảm thấy lực đạn lên nòng đã phản hồi lại, vòng lock công kích trong tầm nhìn đang cấp tốc thu nhỏ lại, hầu như đồng thời với âm thanh đã lock thành công mà hoàn thành một phát bắn nữa.
Bi Ca hạ xuống dưới chân núi, nham thạch lại che tầm nhìn của hắn.
Bi Ca dán sát thế núi đá lởm chởm trập trùng mà cao tốc cơ động, giống như một con kỳ nhông xuyên qua lại giữa những tảng đá, linh hoạt mà tự nhiên.
Tiếng nổ mạnh xa xa truyền đến, Bi Ca đã trốn vào bên trong bóng đen của sơn cốc.
Nếu Lão Tác nhìn thấy thao tác của Long Thành, sẽ rõ ràng, vì sao Long Thành có thể khởi xướng công kích nhanh như vậy, giống như không cần thời gian lock.
Nói chung, công kích tầm xa bao hàm nhiều bước, radar tìm mục tiêu, máy tính khống chế chủ tính toán tham số, đồng thời họng súng chuyển động, hoàn thành lock, khởi xướng công kích.
Mà Long Thành là thông qua dự đoán, chủ động đưa mục tiêu vào khu vực mà góc độ chiếu xạ của radar là tốt nhất, cũng chính là trong vòng lock, cái này có thể giảm bớt rất nhiều thời gian cần thiết để khởi xướng công kích.
Sư sĩ thường thường sẽ chờ âm thanh báo đã hoàn thành lock thì mới nhấn cò súng, mà Long Thành thông qua nhấn cò súng trước, để cho khi lock xong là đã hoàn thành công kích.
Hai loại kỹ xảo này đều có tên khoa học, cái trước gọi là "nhắm bằng vòng lock", cái sau gọi là "nhấn cò lúc 0 giây", thường thường xuất hiện ở trên người sư sĩ am hiểu công kích tầm xa.
Ở trong ấn tượng của Jasmine, thầy trầm mê trong đao kiếm chém giết, tựa như trạch nam trầm mê trong thế giới thứ nguyên thứ 2 không thể tự kiềm chế. Vô luận là điều khiển thế Quang Giáp nào, đấu pháp của thầy đều là dạng bạo lực, hoặc là giao đấu gần người, hoặc là lựu đạn hạng nặng phang tới.
Jasmine không có hỏi lại thầy, khi nào thì học được "nhắm bằng vòng lock" cùng "nhấn cò lúc 0 giây".
Làm một cô gái nghiện net, vú em có chút danh tiếng trong game, nàng vẫn cảm thấy mình là một người chơi có kinh nghiệm đã trải qua nhiều. Nhưng mà từ khi biết thầy, thế giới quan của nàng mỗi ngày đều bị cưỡng chế nảy sinh ra cái mới.
Tư vị trong đó, có chút khó có thể miêu tả.
Thật lâu sau, Jasmine rầu rầu nói: "Thầy, đã có ai khen thầy là thiên tài chưa?"
Long Thành nghĩ tới huấn luyện viên, liền nói: "Có."
"Thực sự à!" Jasmine ngẩn ra một chút, ở trong nhận thức của nàng, thầy tựa như một đứa nhỏ quái gở từ nhỏ đã khuyết thiếu sự quan tâm và cổ vũ. Nàng lập tức hứng thú: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó?"
"Đúng vậy đúng vậy, sau đó đã xảy ra chuyện gì?"
"Sau đó thầy giết hắn."
Jasmine hoàn toàn ngây người, hai cái đuổi ngựa đang vểnh lên trực tiếp dựng thẳng đứng, mắt nàng trợn tròn, hai má run rẩy, lắp bắp: "Giết... giết hắn?"
Nàng cảm giác một vạn con ngựa đang gào thét chạy chồm qua trong lòng nàng, đất rung núi chuyển, bầu trời vỡ tan.
Ăn khớp sao? Ăn khớp ở đâu? Chúng ta làm người làm việc, có thể giảng chút ăn khớp hay không?
Người ta khen thầy là thiên tài, thầy giết người ta! Thầy giết người ta xong trói lên nhìn thầy ăn gà, sau đó nói câu cảm ơn đã chiêu đãi là giảng lễ phép!
Nàng hiện tại rốt cuộc rõ ràng, vì sao mình luôn phạm một ít sai lầm nhược trí, nói một ít lời nói không đúng, sai lầm ngày càng nhiều.
Đó không phải lỗi của mình!
Đi theo thầy như vậy, thông thấu, thông thuận, logic ổn định của mình, tựa như đưa vào một cái máy xay đùng đùng quấy cho vỡ nát. Sau đó lại bị đưa vào một cái máy trộn bê tông đùng đùng vận chuyển, quấy cho đều. Sau đó bị đổ vào một cái nồi sắt nấu thành cháo, ùng ục ùng ục bốc lên bọt khí, tản ra mùi vị sai lầm.
Không sai, trong lòng Jasmine, hiện tại đang cực kỳ hỗn loạn.
Bỏ đi, bỏ đi, Jasmine gắng làm cho trung tâm của mình phục hồi lại.
Nàng bỗng nhiên vỗ vỗ bộ ngực no đủ của mình, vừa rồi mình là thông minh cùng lý trí cỡ nào, dứt khoát kiên quyết cự tuyệt lễ phép của thầy như vậy.
Bằng không, không biết ngày nào đó sẽ phơi thây đầu đường, sau đó người đi qua đường chỉ trỏ.
"Ai, nơi này đã chết một nhân loại mới thật đẹp!"
"Đúng vậy, thật sự rất đẹp! Ai mà không có nhân tính như vậy? Xinh đẹp như vậy cũng hạ thủ được!"
"Đúng vậy! Nghiệp chướng mà! Ngực còn lớn như vậy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận