Long Thành

Chương 179: Long Thành phân tích

Long Thành vẫn bảo trì tư thế không nhúc nhích,
Ước chừng bảy tám giây.
Những người khác nghĩ hắn còn đang suy nghĩ, không có lên tiếng quấy rầy, chỉ có Hoang Mộc Thần Đao nhỏ giọng nói thầm: "Hừ, giả thần giả quỷ."
Long Thành bỗng nhiên có cử động, toàn bộ mọi người lộ ra vẻ chuẩn bị lắng nghe, ngay cả Hoang Mộc Thần Đao cũng ngậm miệng vểnh tai.
"Nếu Jasmine là hải tặc..."
Hoang Mộc Thần Đao ngây người ra: "Jasmine là hải tặc là cái quỷ gì?"
Jasmine thiếu chút nữa vùi mặt vào trong bát, nhưng mà khuôn mặt như quả táo nhỏ lại lộ ra vẻ mặt chân thật: "Đao Đao, thầy là dạy Jasmine đó."
Mọi người giật mình.
Ánh mắt Horace nhìn về phía Long Thành thêm một tia thưởng thức, tuy Long Thành đảm nhiệm làm thầy Jasmine theo hắn thấy có chút như là trò đùa, nhưng mà thái độ thời khắc không quên dạy bảo Jasmine của Long Thành, vẫn làm cho người ta tán thưởng.
"Chỉ muốn đánh cướp tài vật, hoàn toàn không cần động can qua lớn như vậy. Lực lượng gia tộc này, ở trước mặt Anmobiquet không đáng nhắc tới. Anmobiquet chỉ cần tránh đi Niếp gia thực lực mạnh nhất, tiêu diệt từng bộ phận, là có thể thoải mái thực hiện mục đích. Nhưng bọn họ mang Nguyệt tinh làm mồi dụ, phái người lẻn vào thành phố Tây Phụng, muốn bắt tù binh hoặc giết chết Niếp Tiểu Như, đây là muốn chọc giận Niếp Kế Hổ. Chủ động đưa tới Niếp gia thực lực mạnh nhất, cái này không hợp lý."
Long Thành đọc lại một chữ cũng không thiếu.
Hoang Mộc Minh vẻ mặt sợ hãi, Horace vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hẳn lên, hai người liếc nhìn nhau.
Hoang Mộc Thần Đao nghe vậy, cũng thấy nghi hoặc, lẩm bẩm nói: "Nói như vậy, giống như là có chút kỳ quái."
Nàng trừng to mắt nhìn Long Thành, tựa như lần đầu tiên biết Long Thành vậy. Kiến giải phân tích như thế nói ra từ miệng Long Thành chất phác lãnh đạm, lại có thể không có một chút cảm giác sai lầm nào. Ấn tượng Long Thành trong đầu nàng hoàn toàn bị đảo điên, Long Thành giờ phút này bày ra ra khí chất, làm nàng nhớ tới cha của mình.
Hoang Mộc Thần Đao bị liên tưởng đột nhiên của mình làm cho kinh sợ, muốn cười cũng không nổi.
Cha mình là loại anh hùng cái thế nào, Long Thành một đứa nhỏ như thế này ngồi trên chiến hạm vũ trụ tốc độ nhanh nhất cũng theo không nổi.
Mọi người đều đang thất thần hết sức, Long Thành tiếp tục bất động thanh sắc liên tục gắp mấy miếng thịt, nhét vào miệng.
Ăn ngon thật.
Trong tầm nhìn của hắn đột nhiên hiện lên một hàng chữ nhỏ.
"Oa, thầy, thầy quá vô sỉ! Jasmine cũng ngây cả người! ! !"
"Vô sỉ sao?"
"Đương nhiên! Phi thường! Tuyệt đối! Lương tâm của thầy không đau sao?"
"Sẽ không."
"Trời ạ, đây mới là gương mặt thật của thầy à, thầy là tim đen, tay ác, không biết xấu hổ, vô sỉ. Này, thầy, cả nửa tô thịt đã bị thầy ăn hết rồi..."
"Ồ, khó trách thầy cảm thấy hơi no."
Long Thành buông đũa, đưa tay cầm lên một quả táo đỏ rực, rắc rắc cắn ăn.
Hoang Mộc Minh phục hồi lại tinh thần, trịnh trọng hành lễ với Long Thành: "Long huynh một lời bừng tỉnh người trong mộng! Hoang Mộc Minh thụ giáo!"
Horace cũng khen: "Long công tử ánh mắt chiến lược bực này, sắc bén độc đáo. Đừng nói Nguyệt tinh nơi chật hẹp nhỏ bé như vậy, đó là phóng mắt toàn bộ Liên bang Gray Mountain, cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay."
Jasmine khuôn mặt nhỏ vui vẻ rạo rực, hai cái đuôi ngựa sau đầu hơi đong đưa, tựa như ngọn cỏ đuôi chó đón gió tung bay vậy.
Long Thành không để ý tới mọi người ca ngợi, chuyên tâm cắn táo, rắc rắc, hương vị thực ngọt.
Màn đêm buông xuống, sơn cốc trở nên im lặng, sao đầy trời lấp lánh, gió nhẹ nhẹ thổi qua ngọn núi, ngẫu nhiên sẽ phát ra tiếng nức nở trầm thấp.
Hoang Mộc Minh trở lại phòng, Horace ngẩng đầu, cười nói: "Tổn thất bao nhiêu?"
Hoang Mộc Minh cười khổ: "Toàn bộ gia sản! Phụ nữ mà tim đen lên thì đến mạng cũng muốn!"
Horace ha ha cười nói: "Đao Đao tiểu thư đáng yêu như vậy."
Hoang Mộc Minh liên tục lắc đầu: "Ài, đưa đầu một đao lui đầu một đao, sớm chết sớm siêu sinh. Gặp Đao Đao như vậy, còn không bị nàng dày vò đến chết sao?"
Hắn chú ý tới hình ảnh 3D trước mặt Horace: "Hoắc thúc đang phân tích hình ảnh đối chiến lúc ban ngày?"
Horace cười khổ nói: "Đúng vậy, luôn cảm thấy quên cái gì đó, nhưng mà mặc kệ nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra. Tuổi lớn rồi, đầu óc cũng càng ngày càng không được."
Hoang Mộc Minh ngẩn ra một chút: "Quên cái gì sao?"
"Đúng vậy, công tử cũng giúp thuộc hạ nghĩ lại thử, luôn cảm thấy quên cái gì đó quan trọng."
Hoang Mộc Minh vẻ mặt tập trung hẳn lên, hắn đối với trực giác của Hoắc thúc vẫn luôn tin phục, Hoắc thúc nói quên cái gì đó quan trọng, vậy nhất định đã quên cái gì. Hắn ngồi xuống ở trước màn hình 3D, một lần nữa xem lại hình ảnh hôm nay Hoang Mộc Thần Đao cùng Long Thành đối chiến.
Xem liên tục mấy lần, từng chi tiết đều bị hai người lặp đi lặp lại phân tích, nhưng mà vẫn không có phát hiện gì quá lớn.
Horace lắc đầu: "Bỏ đi, có thể là thuộc hạ suy nghĩ quá nhiều."
"Nói không chừng thời điểm nào đó ý tưởng sẽ tự nó nảy ra." Hoang Mộc Minh an ủi, tiếp theo chợt chuyển đề tài: "Hoắc thúc thấy thế nào đối với lời nói trên bàn ăn của Long Thành?"
Horace khen không dứt miệng: "Phi thường có kiến giải! Tôi nhớ Long Thành hình như còn chưa đủ 18 tuổi, nhỏ như vậy đã có cái nhìn toàn cục đến như thế, nói thật, thuộc hạ đã có chút bị dọa."
Hoang Mộc Minh cười khổ nói: "Tôi cũng có cảm thụ như vậy. Ngẫm lại khi bản thân tương đương với Long Thành, quả thực sống chẳng ra sao, quá ngây thơ, mỗi ngày chỉ biết tranh giành tình nhân, mặc kệ chính sự."
Horace cười ha ha nói: "Thiếu niên đúng là lúc phong lưu, công tử cũng đừng tự coi nhẹ bản thân. Chính cái gọi là thước có dài tấc có ngắn, công tử có sở trường của công tử."
Hoang Mộc Minh cười nói: "Hoắc thúc không cần an ủi tôi. Long Thành phân tích, đánh trúng yếu hại. Tuy còn chưa biết mục đích của Anmobiquet là cái gì, nhưng rất hiển nhiên, bọn họ muốn phá hủy sinh lực tinh hệ Nguyệt Sâm."
"Gần đây hải tặc các liên bang rất ngông cuồng, thanh thế càng ngày càng lớn, luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện."
"Thì ra Hoắc thúc cũng có cảm giác như vậy, tôi còn tưởng rằng đây chỉ là ảo giác của tôi thôi chứ. Lần này trở về, sẽ mang đội dự bị trong tộc ra rèn cho thấy máu, bằng không thật gặp phải hải tặc quy mô lớn, vậy khẳng định sẽ sụp đổ."
"Công tử nói rất đúng."
Hoang Mộc Minh hỏi: "Về Long Thành, Hoắc thúc thấy thế nào?"
Tất cả phát sinh ở tinh hệ Nguyệt Sâm cùng bọn họ không có chút quan hệ nào, Hoang Mộc gia ở tinh hệ Nguyệt Sâm không có lợi ích. Nhiệm vụ của Hoang Mộc Minh ở Nguyệt tinh có hai, một là an toàn đưa Hoang Mộc Thần Đao trở về, một cái khác chính là khảo sát Long Thành được Hoàng Hạc đánh giá cấp "S".
Horace suy tư một lát rồi trả lời: "Ưu điểm thực rõ ràng, thực lực nổi bật ở trong cùng lứa tuổi, chăm chỉ khắc khổ, đầu óc linh hoạt, có ánh mắt chiến lược nhất định, cái đó cùng việc hắn am hiểu chiến thuật là có liên quan. Khuyết điểm cũng thực rõ ràng, dã chiêu số, không có trải qua huấn luyện chính quy, sửa cho đúng là không dễ dàng. Kỹ xảo thô ráp, ảnh hưởng hắn trưởng thành có giới hạn. Tính cách khá quái gở, tôi lo lắng hắn sẽ khó khăn khi hợp tác cùng những người khác. Đặc thù có vẻ trung tính, chủ ý thực rõ ràng, khó bị thuyết phục. Khuyết thiếu hùng tâm, điểm này ảnh hưởng là lợi là hại, bây giờ còn rất khó nhìn thấy."
"Cái nhìn của tôi cũng không sai biệt lắm."
Hoang Mộc Minh tiếp theo chân thật nói: "Thời gian của chúng ta là không nhiều lắm. Ý đồ của Anmobiquet là không rõ, nhưng nếu thật sự bị Long Thành nói trúng, vậy bọn chúng nhất định sẽ tiến công Nguyệt tinh. Chúng ta cần rời khỏi Nguyệt tinh trước. Hai ngày, sau hai ngày chúng ta sẽ rời đi. Nhiệm vụ khảo sát Long Thành sẽ giao cho Hoắc thúc. Hoắc thúc cho tôi một cái kết quả đánh giá thuyết phục. Thế nào?"
Horace vẻ mặt nghiêm túc: "Công tử yên tâm, ngày mai thuộc hạ sẽ đi tìm hiểu Long Thành."
Hắn biết, bàng quan có rõ ràng cũng không bằng tự mình cảm nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận