Long Thành

Chương 180: Hắc Võ Sĩ

Kho Quang Giáp tĩnh lặng ngọn đèn sáng như tuyết, Quang Giáp Xích Thố màu đỏ đứng sừng sững không tiếng động.
Trong khoang điều khiển, Long Thành đội máy điều khiển bằng não không nhúc nhích ngồi, giống một pho tượng. Duy nhất có khí tức sinh mệnh, là ngọn đèn màu xanh lục chớp nháy ở trên máy điều khiển bằng não, biểu hiện nó đang ở trạng thái làm việc.
Hoàn toàn tương phản với im lặng không tiếng động ở bên ngoài, trong tầm nhìn của Long Thành là một thế giới khẩn trương bận rộn, hắn đang xem lại video quá trình chiến đấu cùng Hoang Mộc Thần Đao.
Đây đã là lần xem thứ 7 của Long Thành.
Có khi hắn sẽ tạm dừng hình, kéo gần một vài chi tiết, hoặc là kéo xa thị giác, để được góc độ quan sát tốt hơn. Đôi khi, hắn sẽ trở lại hình ảnh trước đó. Cùng lúc đó, đầu óc hắn đang cao tốc vận chuyển, ý đồ tự hỏi cùng lý giải toàn bộ tin tức số liệu rậm rạp trong tầm nhìn.
Đây là toàn bộ số liệu chiến đấu lúc đó giao thủ cùng Hoang Mộc Thần Đao sinh ra. Trên Quang Giáp Xích Thố trang bị các loại cảm biến cùng radar trinh trắc, tình hình chiến đấu đặc biệt lúc đó đã sinh ra lượng lớn số liệu, trừ cái đó ra, bản thân Xích Thố cũng sẽ sinh ra lượng lớn số liệu.
Xem lại là công việc hằng ngày của sư sĩ, đọc lại số liệu hỗn loạn này, cần kiên nhẫn thật lớn.
Có một số chi tiết, lúc ấy Long Thành không có chú ý tới, nhưng sau khi đọc lại số liệu chiến đấu, thường thường có thể giúp hắn tìm được chi tiết bị quên đi này. Nhất là đối chiếu video chiến đấu, có thể càng rõ ràng hơn ý đồ, kỹ xảo vân vân… của đối phương.
Long Thành có chút ý vẫn chưa hết.
Hắn bắt đầu phát lại lần thứ tám.
Khi hình ảnh chiến đấu phát đến trường đao được giơ lên, "mang" như lửa như sương mù bắt đầu phóng ra, Long Thành ấn tạm dừng. Hắn giống như có suy nghĩ, mang tốc độ phát hạ xuống 1 lần, nửa giây sau, lại điều chỉnh đến 2 lần.
Bên video số liệu màu xanh lục tốc độ nhảy lên trở nên thong thả, chậm đến mức chúng xuất hiện thành từng hàng một.
Long Thành nhìn chằm chằm hình ảnh Bi Ca giơ lên trường đao, "mang" lấy tốc độ kinh người khuếch trương lan tràn, mà không có xem số liệu bên cạnh, bởi vì bộ phận số liệu này hắn đã thuộc làu làu.
Đây là đoạn video hắn xem nhiều nhất.
"Long Thành."
Bên ngoài Quang Giáp vang lên tiếng của Horace.
Long Thành bừng tỉnh, đóng video lại, tầm nhìn khôi phục như thường.
Chỉ thấy Horace đang đứng ở dưới chân Xích Thố, ngửa đầu phất tay.
Trên cao nhìn xuống, Long Thành chú ý tới chỗ cằm Horace có một vết sẹo, hắn mở ra loa ngoài của Quang Giáp: "Có chuyện gì vậy? Horace."
Horace vẻ mặt nghiêm túc, nói thẳng: "Có hứng thú đánh một trận hay không?"
"Không có."
Long Thành cự tuyệt cũng thực rõ ràng, hắn không thích bị cắt ngang.
Horace thực ngoài ý muốn: "Vì sao?"
Long Thành: "Không rảnh."
Không rảnh? Horace cười không nổi. Bao nhiêu người thỉnh cầu hắn chỉ điểm, đều bị hắn dùng hai chữ này cự tuyệt, không nghĩ tới hôm nay bị Long Thành lấy lý do tương tự để cự tuyệt.
Horace cũng không chút tức giận. Người trẻ tuổi luôn có chút ngông cuồng, mới giống người trẻ tuổi thôi, hắn năm đó cũng không giống như vậy sao?
"Long Thành, có muốn học tập siêu năng chiến kỹ không?"
Vấn đề Horace tung ra cũng đã hấp dẫn Long Thành. Nếu ở trước khi nghiên cứu khống mang, hỏi Long Thành vấn đề này, hắn khẳng định sẽ cự tuyệt không chút do dự, bởi vì khi đó hắn căn bản không biết cái gì là siêu năng chiến kỹ.
Nhưng mà hiện tại hắn đã biết.
Long Thành hỏi lại: "Ông biết siêu năng chiến kỹ?"
Horace nở nụ cười, cảm thấy hứng thú là tốt rồi.
"Không sai, tôi biết, muốn học không?"
Long Thành rõ ràng, hắn nhớ tới lời nói của Hoang Mộc Thần Đao, ý tứ của Horace hẳn cũng là như vậy.
"Không muốn."
Long Thành trả lời thực rõ ràng khẳng định.
Có một lần, huấn luyện viên một bên quất roi một bên mắng hắn, thiên hạ không có cơm trưa miễn phí, mày phải hữu dụng đối với người ta, không hoàn thành được nhiệm vụ chỉ có nhịn đói. Long Thành không thích roi cùng mắng của huấn luyện viên, nhưng những lời này ký ức khắc sâu.
Truyền thụ cho hắn thứ quý giá như siêu năng chiến kỹ, hắn có thể sử dụng cái gì để đổi? Trừ bỏ mạng, Long Thành không thể nghĩ ra được thứ gì khác.
Nếu là trước kia, Long Thành nói không chừng sẽ tim đập thình thịch, hắn trôi giạt khấp nơi, một cái mạng rách, không đáng giá tiền. Đói lên, vài cái bánh bao nói không chừng cũng đổi.
Nhưng hiện nay, hắn có bà nội có nông trường có mọi người, có Jasmine mỗi ngày làm đồ ăn mỹ vị, sinh mệnh hoang vu của hắn đã có được rất nhiều rất nhiều.
Hắn cảm thấy mạng của mình, hiện tại thực đáng giá.
Horace sửng sốt, hắn không nghĩ tới sẽ nhận được cự tuyệt rõ ràng như thế. Học tập siêu năng chiến kỹ, không phải dụ hoặc mà mỗi một vị sư sĩ không thể cự tuyệt sao? Hắn năm đó đã bị lão gia dụ hoặc như vậy.
Horace có thể cảm nhận rõ ràng, Long Thành đối với khống mang tràn ngập khát vọng, nhưng mà, vì sao lại thờ ơ đối với siêu năng chiến kỹ?
Thật sự là một tên kỳ quái.
Horace kiến thức rộng rãi đã âm thầm kinh ngạc, hắn một lần nữa đánh giá Xích Thố trước mắt, đáng tiếc nhìn không thấy vẻ mặt của Long Thành. Không thể không nói, hắn ở trên người Long Thành nhìn thấy sự trưởng thành vượt quá số tuổi, hắn rất ít khi nhìn thấy thiếu niên tâm trí kiên quyết như vậy. Lại nghĩ đến Long Thành trên bàn cơm bình tĩnh bình tĩnh, Horace trong lòng càng thưởng thức thêm một phần.
Thật sự là ưu tú ngoài dự đoán của mọi người.
Horace quyết định thay đổi ý nghĩ, nhiệm vụ của hắn là hiểu rõ đối với Long Thành. Về phần công tác mời chào Long Thành, Nhị công tử biết ăn nói am hiểu hơn so với người thô lỗ như hắn nhiều.
"Tôi muốn đánh cùng cậu một trận, có điều kiện gì?"
Long Thành lúc này mới xác định, Horace là thật muốn đánh một trận với mình.
Điều kiện? Long Thành trong lòng chợt động, mình còn chưa thấy qua siêu năng chiến kỹ...
"Tôi muốn xem siêu năng chiến kỹ."
Horace nhịn không được nở nụ cười, quả nhiên là một đứa nhỏ, giấu không được tâm sự. Không biết Long Thành nguyên nhân vì sao cự tuyệt học tập siêu năng chiến kỹ, nhưng mà hiển nhiên trong lòng thiếu niên vẫn tràn ngập lòng hiếu kỳ.
Đó là một cơ hội tốt.
Ở Horace xem, Long Thành kiên quyết cự tuyệt học tập siêu năng chiến kỹ như vậy, là chưa có kiến thức qua uy lực của siêu năng chiến kỹ.
"Không thành vấn đề, chúng ta đi ra bên ngoài, cậu đi trước, tôi đi khởi động Quang Giáp."
"Ok."
Long Thành ở kênh thông tin báo với Jasmine một tiếng, rồi điều khiển Xích Thố bay ra ký túc xá. Không bao lâu sau, một chiếc Quang Giáp màu đen gào thét bay ra.
Tần số công cộng vang lên tiếng của Horace: "Long Thành, chúng ta đi."
"Ok."
Hai chiếc Quang Giáp một trước một sau bay đi xa xa.
Ở một sơn cốc ước chừng cách ký túc xá 10 ki-lô-mét, Quang Giáp màu đen của Horace ngừng lại, Xích Thố của Long Thành cũng dừng lại.
Trong tần số công cộng, giọng của Horace có chút tự hào.
"Ha ha, ông bạn già của tôi, tuy tuổi hơi lớn, nhưng xương cốt cứng rắn, kiếm không cùn."
Đây là lần đầu tiên Long Thành quan sát Quang Giáp của Horace ở khoảng cách gần, Hắc Võ Sĩ.
Hắc Võ Sĩ cao hơn nhiều so với Xích Thố, số liệu biểu hiện trong tầm nhìn của Long Thành là 2562 mét. Toàn thân đen thui, mặt trên không hề thiếu dấu vết loang lổ, biểu hiện nó đã trải qua nhiều trận chiến đấu. Horace cũng không có sơn lại, tùy ý để những vết thương này lõa lồ ra bên ngoài.
Toàn thân Quang Giáp là tạo hình giáp trụ phong cách trung cổ, không có gai ngược dữ tợn, nhìn qua trầm ổn nghiêm túc. Làm cho Long Thành liên tưởng đến võ sĩ đá cầm kiếm đứng trước bia cổ mộ hoang dã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận