Long Thành

Chương 186: Ly biệt (2)

Hoang Mộc Minh nghe vậy, không cho là đúng nói: "Cần gì phải vậy? Đến lúc đó lại mua cái khác là được. Anh mua cho em, cũng không tốn bao nhiêu tiền."
Hoang Mộc Thần Đao không chút lùi bước: "Em muốn Nick."
Hoang Mộc Minh vừa thấy Hoang Mộc Thần Đao vẻ mặt không tốt, lập tức đầu hàng: "Ok ok ok, anh phái người đi, em mang vị trí ký túc xá chia sẻ cho anh."
Hoang Mộc Thần Đao mang vị trí ký túc xá chia sẻ cho Hoang Mộc Minh, Hoang Mộc Minh thấp giọng phân phó xuống.
Chờ phân phó xong, hắn nhìn thấy Hoang Mộc Thần Đao cảm xúc mười phần đi xuống, do dự một lát rồi nói: "Em nếu thật sự muốn, anh có thể thử đi mời chào Long Thành."
Hoang Mộc Thần Đao lắc đầu: "Long Thành sẽ không đáp ứng, mọi người xem thường hắn rồi."
Hoang Mộc Minh nghe vậy thì cười nói: "Mỗi người đều có giá, không đáp ứng chỉ là chưa tới cái mức trong lòng của hắn mà thôi, Hoang Mộc gia có thể xuất ra mọi mức giá."
Hoang Mộc Thần Đao không có tranh cãi, nàng nói không được là vì sao, nhưng vẫn cố chấp cảm thấy, Long Thành sẽ không đáp ứng. Đại khái Long Thành như vậy, mới phù hợp với ấn tượng của Long Thành cùng Jasmine trong lòng nàng. hai thầy trò này khí chất hoàn toàn khác nhau, cố chấp lại không có sai biệt.
Sáng sớm hôm sau.
Hoang Mộc Minh đi thu thập hành lý, cáo biệt cùng đám người Long Thành. Hoang Mộc Thần Đao nhìn thấy Jasmine, nước mắt tràn mi mà ra, đi lên ôm lấy Jasmine. Nàng không biết mình vì sao lại khóc, nhưng nước mắt vẫn nhịn không được mà rơi xuống.
Jasmine đầu tiên là an ủi Đao Đao, an ủi một hồi cũng khóc lên theo.
"Jasmine, mình sau này không được ăn đồ ăn của cậu nữa, hu hu hu..."
"Đao Đao, vậy sao giờ? Mình ăn giúp cậu? Hu hu hu..."
"Phải ăn giúp mình nhiều một chút, hu hu hu..."
"Nhưng béo thì làm sao bây giờ? Hu hu hu..."
Hoang Mộc Minh ở một bên, vốn mặt mỉm cười, nhưng nghe hai người đối thoại, quả thực muốn trợn trắng mắt lên. Hắn cảm giác Đao Đao đi ra một chuyến, đầu óc giống như trở nên không quá tốt.
Hoang Mộc Thần Đao khóc một hồi, từ trong lòng Jasmine đứng dậy, nước mắt che phủ nhưng giọng điệu kiên định nói: "Jasmine, chờ mình học xong "Âm Tình Trảm", nhất định trở về đánh bại Long Thành, cậu có thể bái mình làm thầy!"
Jasmine nước mắt che phủ nhưng giọng điệu kiên định: "Đao Đao, thế giới bên ngoài thực phấn khích, cậu xông pha cho tốt, không cần trở lại!"
"Jasmine vì sao lại nhẫn tâm đối với mình như vậy?"
"Đao Đao, sinh mệnh chỉ có một, yêu quý sinh mệnh, rời xa thầy."
Hai cô gái líu ríu nói, không biết nói cái gì, hai người nhất tề nín khóc mỉm cười.
Horace đi đến trước mặt Long Thành: "Long Thành, cậu về sau có tính toán gì không?"
Long Thành thực tôn kính đối với Horace, hắn suy nghĩ rồi nói: "Về nông trường."
"Về nông trường?" Horace ngẩn ra, chợt nói: "Cậu tâm cảnh đạm bạc, ở cái tuổi này thực sự khó được. Nhưng mà thời cuộc... Bỏ đi, cái này tôi cũng không nói chính xác được, đi một bước xem một bước thôi. Đây là phương thức liên hệ của tôi, có vấn đề gì, có thể liên hệ với tôi. Vị tất có thể giúp đỡ cậu, nhưng vẫn có thể đưa ra chủ ý giúp cậu."
"Ok, cảm ơn Hoắc thúc."
Ly biệt đại để là thuộc về mùa thu, đuổi ở trước gió vào đông, có thể thổi lên hiu quạnh cùng thương cảm ở sâu trong lòng người. Ngay cả ánh mặt trời sáng sớm, cũng mang theo vầng sáng nhớ nhung, nhiễm lên vẻ u sầu biệt ly, mang cái bóng kéo thật dài thật dài, không nỡ khó tả.
Bên trong sơn cốc, Quang Giáp đang chờ xuất phát.
Khoang điều khiển chậm rãi đóng lại, mọi người huy động cánh tay cáo biệt.
"Toàn thể chú ý, xuất phát!"
"Rõ!"
Quang Giáp đều bay lên trời, bay về phương xa, một lát sau, đã trở thành một đám điểm đen ở chân trời xa xa.
"Hoắc thúc hình như rất coi trọng Long Thành?"
"Để cho công tử chê cười rồi. Có chút cảm khái, nhìn thấy Long Thành, luôn nghĩ đến thời điểm thuộc hạ còn nhỏ."
Thời tiết nhập thu, gió dần lạnh.
Trong tầm mắt có thể thấy được, chiến hạm to nhỏ, lơ lửng ở trên không thành phố Tây Phụng. Quang Giáp cuồn cuộn không ngừng từ chiến hạm nối đuôi nhau bay ra, hạ xuống thành thị không một bóng người phía dưới. Chờ sau khi toàn bộ Quang Giáp đều đã đổ bộ, chiến hạm sẽ bỏ neo ở bến tàu ngoài thành phố.
Hoàng Xu Mỹ đứng ở trên sân thượng, dựa lan can, cầm một chai bia trong tay, chăm chú nhìn thành thị tĩnh mịch cùng ngọn núi xa xa.
Ở bên chân nàng, phân tán một đống vỏ chai bia.
Thân là dân bản xứ Nguyệt Sâm tinh hệ, nàng đã từng tới thành phố Tây Phụng, còn không chỉ một lần. Năm mươi năm qua, không có khoa học kỹ thuật mang tính đảo điên xuất hiện, thế giới vận hành vững vàng, trật tự rõ ràng. Các nơi kinh tế tăng trưởng thực thong thả, tinh cầu nông nghiệp giống như Nguyệt tinh, kiến trúc thành thị thường thường mấy chục năm không có biến hóa gì.
Nhưng mà thành phố Tây Phụng trước mắt, cùng thành phố Tây Phụng trong ấn tượng của nàng, giống như hai tòa thành thị.
Không có sinh cơ gì, giống như là phế tích hoang vu.
Thời điểm nàng ở bên ngoài xông pha, thấy qua rất nhiều phế tích cùng loại, đó đều là dấu chân nhân loại thời đại tiền tinh tế lưu lại. Tài nguyên khai thác hầu như không còn, từng thành thị người đi nhà trống, hoang vu thành phế tích, kiến trúc bị thảm thực vật quấn quanh nuốt hết mà suy sụp, sắt thép mục nát, dã thú thường lui tới.
Nàng chán ghét hải tặc!
Rắc, chai bia bị ngón tay thon nhỏ xiết vỡ, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh.
Nàng cầm lên một chai bia, xoay người đi về một phía khác của sân thượng.
Một chiếc Quang Giáp màu tím hùng vĩ khí phách đứng sừng sững ở cách đó không xa, khoang điều khiển đang mở ra. Đó đó là chiếc của Hoàng Xu Mỹ, Quang Giáp hạng nặng đại danh lừng lẫy Nguyệt Sâm tinh hệ "A Cốt Đả", kiệt tác đến từ phòng chế tác Quang Giáp riêng "Động Lực Hành Tinh".
Cao 27 thước, sức nặng đạt tới 243 tấn kinh người, là một quái vật lớn chân chính, cho dù ở trong Quang Giáp hạng nặng cũng thuộc dạng lớn nhất. Cửa phun của động cơ tựa như họng pháo lớn, thân hình lớn như đỉnh núi, mỹ cảm từ bạo lực cùng khoa học kỹ thuật hỗn hợp hình thành, lại khoác lên trang trí màu tím, làm cho người ta ấn tượng khắc sâu.
Rất khó tưởng tượng, Quang Giáp cao lớn trầm trọng như thế, sư sĩ của nó lại là một phụ nữ nhỏ nhắn.
Sĩ quan phụ tá thủy chung thủ ở một bên, lúc này thấy như vậy, lập tức chạy tới: "Đại tỷ, ngài muốn đi đâu? Hội nghị quân sự liên hợp còn mười phút nữa..."
Hoàng Xu Mỹ mặc kệ hắn, lập tức nhảy lên Quang Giáp.
Sĩ quan phụ tá gấp đến độ muốn khóc: "Chị, chị gái của tôi ơi! Hội nghị quân sự liên hợp đó, ngài là đại biểu Hoàng gia chúng ta, không thể vắng họp!"
"Ok, vậy cậu tham dự thay tôi."
Hoàng Xu Mỹ đầu cũng không quay bỏ lại một câu, tiến vào khoang điều khiển.
Một lát sau, Quang Giáp bay lên trời, chỉ để lại sĩ quan phụ tá vẻ mặt mờ mịt ở trên sân thượng.
Trong khoang điều khiển, Hoàng Xu Mỹ nốc một ngụm bia, mở ra metal rock, tâm tình thoải mái hơn không ít. Nàng là không muốn tham gia hội nghị quân sự liên hợp gì đó, ở dưới khuôn mặt khỉ chính khí nghiêm nghị của Niếp Kế Hổ, không che giấu được dối trá, lạnh lẽo cùng tính kế, làm cho nàng ghê tởm.
Nàng sợ mình sẽ nhịn không được một quyền đập nát khuôn mặt nọ.
Công suất động cơ Quang Giáp bị nàng đẩy lên lớn nhất, động cơ phát ra rống giận, chấn động trầm thấp mênh mông giống như nhịp trống dày đặc, làm cho cảm xúc của nàng lập tức trở nên bay bổng hẳn lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận