Long Thành

Chương 119: Mặc Ảnh (2)

Mặc Địch tựa như một con thằn lằn màu đen, động tác thuần thục mà nhanh chóng, không có phát ra thanh âm nào. Hắn cũng không có tới chỗ cao, tuy chỗ cao có thể có được tầm nhìn tốt, nhưng mà thực dễ dàng bị không người lái ở không trung phát hiện.
Hắn di chuyển dọc theo bóng đen giữa thân phi thuyền cùng mặt đất, nếu không cẩn thận, rất khó phát hiện.
Không bao lâu sau, hắn ở giữa mấy chiếc phi thuyền phát hiện ra bóng dáng của Long Thành.
Long Thành lên một chiếc phi thuyền loại nhỏ, chiếc phi thuyền nọ nhìn qua đã báo hỏng nhiều năm, mặt trên đều là vết rỉ sét cùng tro bụi.
Xem ra chiếc phi thuyền này, chính là địa điểm giao tiếp!
Mặc Địch tinh thần rung lên, không có do dự, nhanh đi đến cạnh chiếc phi thuyền đã hỏng đó, thân thủ nhanh nhẹn leo lên phi thuyền. Cửa khoang điều khiển phi thuyền không đóng, cực kỳ rỉ sét, tro bụi giăng kín, ở trên có thể rõ ràng nhìn thấy một chỗ có in lại dấu tay mới.
Mặc Địch động tác càng thêm nhẹ nhàng.
Hắn ngồi ở trên đất, lắng nghe ước chừng nửa phút, xác định phía sau cửa không có người, hắn mới giống như một con thằn lằn mềm mại không có xương, lẻn vào cửa khoang thuyền.
Lẻn vào cửa khoang thuyền, Mặc Địch còn chưa kịp xem xét bốn phía, cổ chợt bị xiết chặt.
Một bàn tay giống như kìm sắt, nắm chặt lấy cổ hắn, hắn trong nháy mắt lâm vào hít thở không thông.
Bị phát hiện rồi!
Long Thành phát hiện từ khi nào vậy?
Mình lại có thể không nhận thấy Long Thành mai phục ở phía sau cửa!
Vô số ý tưởng hiện lên ở trước mắt Mặc Địch, hắn phản ứng cực nhanh, thân thể không có giãy giụa, “Mặc Ảnh” bao trùm sau lưng đột nhiên hóa thành mũi nhọn màu đen bắn ra, đồng thời “Mặc Ảnh” ở bốn phía cổ nhanh chóng phát sinh biến hóa, tầng bên trong trở nên cứng rắn, mà tầng bên ngoài lại giống như dây leo bò lên bàn tay đối phương.
Mũi nhọn sau lưng thất bại, Mặc Địch trong lòng cả kinh, đối phương không có nấp ở phía sau hắn.
Bất quá, để cho trong lòng hắn an tâm một chút là, “Mặc Ảnh” đã bò lên bàn tay đối phương.
Tư tư tư.
Hồ quang màu bạc lan tràn dọc theo “Mặc Ảnh”.
Điện cao thế!
Mặc Địch đến là có chuẩn bị, Long Thành thân thể cực kỳ xuất sắc, cấp bậc thân thể đạt tới cấp 7 kinh người. “Mặc Ảnh” sinh ra điện giật, không thể cấu thành uy hiếp trí mạng đối với Long Thành, nhưng mà có thể làm cho cơ bắp của Long Thành tê dại đi.
Nhưng mà ngay sau đó, hắn cảm thấy đất trời xoay chuyển, ngay sau đó phành một tiếng, bị trùng trùng đập ở trên đất.
Phành!
Lực va chạm lên đất mười phần kinh người, Mặc Địch cảm thấy toàn thân tê dại, đầu óc trống rỗng.
Nhưng ngay cả như vậy, bản năng hình thành từ trường kỳ huấn luyện cùng chiến đấu, vẫn giúp cho hắn làm ra tư thái phòng ngự. Hắn cuộn thân thể lại, hai tay ôm đầu, “Mặc Ảnh” bao vây toàn thân hắn, mọc ra đầy mũi nhọn, tựa như một con nhím.
Trên mũi nhọn màu đen lóng lánh tia lửa điện điện, lúc này điện áp là gấp trăm lần vừa rồi.
Hình thức an toàn của “Mặc Ảnh” đã được kích hoạt.
Khi sư sĩ mất đi ý thức, hình thức an toàn sẽ được kích hoạt, bởi vì trạng thái này thường thường là trạng thái nguy hiểm nhất của sư sĩ. Ở dưới hình thức an toàn, người máy kim loại trạng thái dịch cũng không suy xét đến đánh bại kẻ địch thế nào, mà là tranh thủ cơ hội thở dốc ngắn ngủi cho chủ nhân.
Phòng ngự ở hình thức an toàn, là phòng ngự mạnh nhất của người máy kim loại trạng thái dịch, toàn bộ năng lượng đều được dùng để phòng ngự. Thậm chí ngay cả kết cấu bên trong của kim loại trạng thái dịch, đều sẽ phát sinh biến hóa không thể nghịch, để có thể tận lực gia tăng phòng ngự.
Bởi vậy, một khi hình thức an toàn được kích hoạt, cơ bản ý nghĩa người máy kim loại trạng thái dịch này nhất định sẽ hỏng.
Long Thành nhìn chằm chằm những tia điện trên mũi nhọn màu đen, hắn ngửi được khí tức nguy hiểm.
Người máy kim loại trạng thái dịch đẳng cấp cao như vậy, hắn có nghe nói qua, nhưng mà chưa từng sử dụng qua.
Còn có công năng lợi hại như vậy!
Thật sự là thứ tốt, Long Thành thầm ghi ở trong lòng.
Hắn sợ hãi nhất không phải bị đối phương nghiền áp, hoặc là rơi vào hạ phong, mà là ở dưới tình huống không có phòng bị, mất đi ý thức ngắn ngủi, lúc này mới là trí mạng nhất. Ở dưới loại trạng thái này, cái gì cũng không làm được.
Một người máy kim loại trạng thái dịch, chẳng sợ chỉ có thể tranh thủ cho hắn cơ hội mấy hơi thở, hắn cũng cảm thấy cực kỳ đáng giá.
Bất quá Long Thành giờ phút này cũng không nóng nảy.
Hắn hỏi trên kênh thông tin: "Đã cắt đứt thông tin của đối phương chưa?"
Trên kênh thông tin truyền đến giọng nói đầy hưng phấn của Jasmine: "Vừa rồi đã cắt đứt, kế tiếp thì sao? Thầy."
Long Thành một bên cẩn thận quan sát tia điện ở trên mũi nhọn màu đen của người máy kim loại trạng thái dịch, một bên trả lời: "Chờ."
Hắn chú ý tới hào quang ở trên mũi nhọn màu đen đang nhanh chóng trở nên ảm đạm, hình thức an toàn không thể chống đỡ bao lâu. Mắt hắn đảo qua bốn phía, rất nhanh tập trung vào một cái bàn inox.
Vì phòng ngừa trượt đi, bàn inox ở trên phi thuyền đều được trực tiếp hàn cứng vào sàn tàu.
Long Thành bắt lấy chân bàn inox, rắc rắc rắc rắc, bốn chân bị hắn bẻ rời ra, sau đó kéo tới bên cạnh Mặc Địch.
Xúc cảm dày mà nặng làm cho Long Thành thực hài lòng, vung lên hai cái, tiếng gió ô ô trầm thấp nghe mà nhiếp lòng người.
Long Thành không có chờ đợi tia điện ở trên mũi nhọn màu đen hoàn toàn biến mất, mà là kéo xuống một cái khăn trải bàn, quấn lên chân bàn. Nắm ở trên khăn trải bàn, Long Thành nhấc cái bàn inox lên, huy động hai vòng, đập mạnh về phía con nhím màu đen đang lập lòe tia điện kia.
Mặc Địch từ từ khôi phục ý thức, vừa mở mắt ra, ánh vào mi mắt đó là một cái bóng lớn không biết là cái gì, kèm theo tiếng gió trầm thấp làm cho người ta sợ hãi.
Đập thẳng vào đầu!
Mặc Địch hồn phi phách tán tại chỗ.
"Thông tin bị cắt đứt!"
Lô Hành một bên kinh hô, một bên nhanh thao tác, đổi sang sử dụng kênh khác.
Tường Phát từ trên sô pha bật dậy, bộ dáng lười biếng trên mặt biến mất không thấy, tóc ngắn trên đầu dựng thẳng lên tựa như lông sói, vẻ mặt hung ác.
"Không có đáp lại!"
Lô Hành sắc mặt rất khó coi, hắn có chút khẩn trương. Một khi thông tin bị cắt đứt, vô luận phía trước hay là phía sau, đều lập tức phải đổi sang sử dụng kênh khác, để cam đoan thông tin bình thường.
Tình huống trước mắt, có hai loại khả năng.
Một loại khả năng là lão đại tiến vào một hoàn cảnh thông tin bị chận lại, kênh đang sử dụng không thể truyền tín hiệu ra. Khác loại khả năng một, là lão đại đã mất đi sức chống cự, lâm vào hôn mê hoặc là bị bắt giữ, không có cách nào đổi sang sử dụng kênh khác được.
Tường Phát đứng lên, lạnh lùng nói: "Tao đi xem."
Lô Hành nhắc nhở: "Khả năng có mai phục, điều khiển Quang Giáp đi."
"Không cần!"
Tường Phát tay trái nhấc lên súng xạ tuyến đặt ở một bên, tay phải kéo cửa khoang thuyền ra, rồi nhảy thẳng xuống. Trên lưng hắn phút chốc duỗi ra một đôi cánh màu lam, đó là người máy kim loại trạng thái dịch của hắn - "Lam Băng", hắn tựa như một con chim màu lam, bay về phía phi thuyền mục tiêu.
Lô Hành có chút bất đắc dĩ, tính tình của Tường Phát hắn thật sự không có biện pháp nào, trừ bỏ lão đại có thể áp chế hắn ra, lời nói của những người khác hắn căn bản không nghe.
Hắn vẫn nhắc nhở: "Chú ý bảo trì thông tin."
Tường Phát từ mũi phát ra đáp lại: "Ừm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận