Long Thành

Chương 125: Lãnh Khâu (2)

Jasmine lập tức nhu thuận ngồi xong, điềm đạm hỏi: "Thầy, Jasmine không mang theo thân thể, đánh hỏng là không có biện pháp bổ sung. Thầy muốn mang thi thể của Jasmine đi nông trường làm khách sao?"
Trải qua một khúc nhạc đệm nhỏ như vậy, Jasmine rốt cuộc an tĩnh lại.
"Jasmine, cái này con nhận ra chứ?"
Long Thành mở bàn tay ra, rõ ràng là một mảnh vỡ màu bạc. Đó là người máy kim loại trạng thái dịch của người nam tóc bạc biến thành thuẫn bài mà Long Thành một quyền đánh nát, lưu lại mảnh vỡ, tất cả đều bị Long Thành sưu tập lại.
Jasmine tiếp nhận mảnh vỡ, cẩn thận quan sát một chút, rồi nói: "Là một loại hợp kim đặc thù, Jasmine chưa thấy qua, thành phần cụ thể cần phải về dùng dụng cụ phân tích."
Tiếp theo nàng tò mò hỏi: "Cái này là người ẩn nấp kia lưu lại sao?"
Long Thành gật đầu: "Ừm, là người máy kim loại trạng thái dịch của hắn, uy lực rất mạnh."
“Lam Băng” của Tường Phát ở trước mặt kim loại màu bạc này, hoàn toàn không là đối thủ, tựa như giấy vậy. Long Thành không có lưu “Lam Băng”, tổn hại nghiêm trọng, muốn chữa trị cần một số tiền lớn.
Người máy kim loại trạng thái dịch cùng Quang Giáp là hai lĩnh vực, sửa chữa lại càng phiền toái.
Hơn nữa dễ dàng lưu lại chứng cớ, Long Thành đơn giản mang “Lam Băng” đưa vào chiếc phi thuyền nọ hủy thi diệt tích.
Jasmine mắt sáng ngời: "Vậy trở về sẽ nghiên cứu, tiến sĩ đối với các loại tài liệu kiểu mới có hứng thú nhất."
Long Thành ừm một tiếng, rồi không có nhắc lại nữa.
Hôm nay chuyện xảy ra rất nhiều, hắn cần phải sắp xếp lại.
Trong phòng một khách sạn xa hoa nhất thành phố Tây Phụng, người máy kim loại trạng thái dịch trên người người nam tóc bạc đã gỡ ra, hắn giờ phút này nửa người trên trần trụi. Hắn thỉnh thoảng hít vào một hơi khí lạnh, toàn thân cao thấp chỗ xanh chỗ tím, hầu như không chỗ nào là toàn vẹn.
Nhất là tay trái của hắn, năm ngón tay có bốn ngón gấp khúc một cách không bình thường.
Một quyền thế lớn lực trầm của Long Thành không chỉ có đánh nát thuẫn bài của hắn, còn tạo thành nghiêm thương tổn trọng đối với bàn tay của hắn. Bốn ngón tay bị thương, tất cả đều là xương vỡ nát.
Trị liệu thương thế như vậy cũng không phức tạp, người máy trị liệu hoàn toàn tự động là có thể làm, nhưng mà thể nghiệm quá trình là không mấy dễ chịu.
Khách sạn có trang bị người máy trị liệu hoàn toàn tự động, có thể tiến hành một ít trị liệu tật bệnh thông thường cho khách.
Tia sáng gây tê màu tím lam bắn lên trên tay hắn, người máy trị liệu cánh tay máy mang theo lưỡi dao ánh sáng lạnh lập lòe, tinh chuẩn mở ra da cùng cơ thịt ngón tay của hắn. Sau khi khử trùng, cái nhíp máy có độ tinh chuẩn cao, không ngừng xếp lại những mẩu xương vỡ nhỏ, toàn bộ quá trình là giống như chơi xếp gạch vậy.
Hoàn thành xếp lại xương ngón tay, phun chất khép lại vết thương, sau đó khâu lại là hoàn thành.
Tê tê tê, người nam tóc bạc cơ bắp hai bên má không ngừng run rẩy.
Nửa giờ sau, bốn ngón tay hoàn hảo như lúc ban đầu. Bây giờ còn chưa lành hoàn toàn, không thể làm ra động tác mạnh, ngón tay cũng không thể thừa nhận lực đánh cường độ cao, đương nhiên, cuộc sống hằng ngày là không vấn đề.
Hôm nay thật sự là tiền mất tật mang.
Bị thương gì đó, hắn thật ra không thèm để ý. Đối với đại bộ phận sư sĩ mà nói, bị thương đều là cơm thường.
Hắn đau lòng là "Ngân Quỷ".
"Ngân Quỷ" là người máy kim loại trạng thái dịch của hắn, cần dùng một loại kim loại đặc thù.
Loại kim loại này tên là "Warm Silver", rất là hiếm thấy, hắn cũng là cơ duyên xảo hợp mới được 200 gram. Vốn tính dùng ở trên Quang Giáp, nhưng mà bởi vì số lượng quá ít, sau khi luyện thành hợp kim, chỉ có thể dùng để chế tác người máy kim loại trạng thái dịch.
"Ngân Quỷ" hôm nay tổn thất cao tới 5.2%, đây là một lần tổn thất lớn nhất từ trước tới nay. Càng bi kịch là, sau khi tổn thất là không thể bổ sung, làm sao hắn không đau lòng cho được?
Hắn sau lại còn vụng trộm lẻn về chiếc phi thuyền bỏ hoang kia, không nghĩ tới ngay cả một chút mảnh vụn cũng không tìm được, tất cả đều bị Long Thành mang đi.
Trước đó, hắn đã nghe nói qua cái tên Long Thành, nghe nói là một tiểu tử rất có thiên phú.
Hắn hôm nay vận khí quả thực khổng lồ tới tận cùng, vừa mới đến Nguyệt tinh, phi thuyền đã trục trặc phần thả neo. Tìm xưởng sửa chữa, trong quá trình sửa chữa phi thuyền chán đến chết, phát hiện có người đánh nhau, hắn liền ôm tâm tình xem náo nhiệt, vụng trộm đi qua xem.
Hắn đối với thực lực của mình rất có tin tưởng, cảm thấy sẽ không bị phát hiện.
Hắn quả thật không có bị phát hiện.
Nấp từ một nơi bí mật gần đó, chính mắt thấy quá trình chiến đấu của Long Thành, hắn động tâm.
Long Thành bày ra ra thực lực cùng khí chất, thật sự rất hợp khẩu vị với hắn, hắn đã nghĩ làm thế nào mang Long Thành hấp thu vào tổ chức. Cho nên hắn cố ý lộ ra sơ hở, để cho Long Thành chú ý, muốn trước cùng Long Thành tiếp xúc một chút.
Không nghĩ tới, Long Thành phản ứng càng thêm dữ dằn, trực tiếp so với hắn dự đoán, Long Thành cũng càng thêm xuất sắc, càng thêm nguy hiểm so với hắn dự đoán.
Bỗng nhiên, điện thoại của hắn có người gọi, ghi chú là "Dê béo" .
Hắn nhận điện, một khuôn mặt trung niên góc cạnh rõ ràng.
Nếu Long Thành ở đây, nhất định có thể nhận ra, người này là hiệu trưởng của hắn, Từ Bách Nham.
Từ Bách Nham: "Cậu đã đến Nguyệt tinh?"
Người nam tóc bạc gật đầu: "Vừa đến."
Từ Bách Nham trầm giọng hỏi: "Có mang thứ đó đến không?"
Người nam tóc bạc khẽ cười một tiếng "Không có."
Từ Bách Nham ánh mắt ngưng lại: "Không có? Vậy cậu đến làm cái gì?"
"Đến Nguyệt tinh chơi thôi." Người nam tóc bạc cười dài nói: "Đây là một mối làm ăn lớn, chúng ta có phải nên hiểu biết lẫn nhau nhiều một chút hay không? Từ hiệu trưởng."
Từ Bách Nham bất động: "Làm ăn chính là làm ăn. Lãnh Khâu các cậu nghĩ như thế nào, đó là chuyện của các cậu."
Người nam tóc bạc nghiền ngẫm nói: "Không sai, trọng điểm là Lãnh Khâu chúng tôi nghĩ như thế nào, cùng Từ hiệu trưởng không có quan hệ gì. Theo cá nhân tôi mà nói, cảm thấy Nguyệt tinh cũng không tệ, thực thích hợp làm căn cứ phía sau."
Từ Bách Nham thần sắc bất động, thản nhiên nói: "Chỉ cần Lãnh Khâu cắn động khối xương Bonin này là được."
Người nam tóc bạc vỗ tay khen: "Quả nhiên không hổ là Từ hiệu trưởng, phong thái năm đó không giảm, có quyết đoán. Ở nơi hoang dã này, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, xây nên Bonin, thật là làm cho người ta bội phục."
Hắn giọng điệu chợt chuyển: "Không biết tại hạ, có thể đi thăm quý trường một chút hay không?"
Từ Bách Nham điềm nhiên cười: "Tùy thời hoan nghênh."
Khi địa giới quen thuộc xuất hiện ở trong tầm nhìn, Long Thành có chút kích động.
Về nhà rồi.
Hắn nhắm mắt lại, ngửi vị cỏ cây cùng mùi hoa nhè nhẹ trong không khí ướt át. Thời điểm hắn đi mới là vụ xuân, khi đó trong không khí tràn ngập là vị bùn đất. Một tháng qua, mầm đã đâm chồi, cây non trưởng thành khỏe mạnh, phiến lá trở nên dày rộng mạnh khỏe. Một ít cây cối đã nở hoa, phần cuống tạo phấn đã mọc ra từng chuỗi nụ hoa. Ong mật vỗ cánh, ong ong ông đi tới đi lui ở đồng ruộng, không biết mệt mỏi.
Nông trường có chút không giống so với thời điểm hắn đi, nhưng lại quen thuộc một cách khó hiểu. Long Thành toàn thân không tự chủ trầm tĩnh lại, chỉ cảm thấy vui vẻ thoải mái cả người thư thái nói không nên lời, tựa như lòng sông khô cạn đã được tưới tắm.
Còn có an tâm nữa.
Toàn bộ phiền não giống như đều rời hắn mà đi xa, không có giết chóc gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận