Long Thành

Chương 470: Hắn còn sống

Thời điểm Long Thành nói những lời này mặt không chút thay đổi, nhiệt độ phòng thí nghiệm chợt hạ xuống, mọi người cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Ác mộng mấy hôm nay đã làm Long Thành đủ mệt mỏi rồi, hắn rất quay trở lại, lôi huấn luyện viên từ trong mộ ra, hỏi cho rõ ràng. Hiện tại có một tên sẵn ở trước mắt, càng thuận tiện.
"Ý tưởng rất tốt, nhưng chúng ta hiện tại không thực hiện được." Catherine hai tay giang ra: "Đối phương kỹ thuật quá mức tiên tiến, tôi còn không biết nên gọi tỉnh thân thể hắn như thế nào. Trên thực tế, CPU của hắn cũng không phải chúng tôi gọi tỉnh lại. Sóng ngắn tín hiệu mà hắn đang phóng thích, tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, cần Jasmine nghiên cứu."
Jasmine xiết chặt nắm tay, thể hiện quyết tâm: "Jasmine sẽ cố gắng!"
Gọi tỉnh người dẫn đường?
Long Thành bỗng nhiên nghĩ đến người xâm nhập cùng cái chip màu đen không trọn vẹn đã biến mất kia, hắn nhíu mày: "Gọi hắn tỉnh lại hẳn là một cái chip màu đen không toàn vẹn, xuất hiện ở trong túi của tôi. Tôi cắm nó ở trong “Thiết Canh Vương”, không thể xem thử. Hôm nay “Thiết Canh Vương” bị xâm nhập, chip màu đen cũng biến mất không thấy. “Thiết Canh Vương” đưa tôi tìm ra huấn luyện viên. Miếng chip nọ tôi không có ấn tượng gì, Jasmine có thấy không?"
"Không có." Jasmine mở to hai mắt: "Trên người thầy lại có thể có thứ mà Jasmine không biết! Thầy, thầy còn làm gì ở sau lưng không cho Jasmine biết không!"
Long Thành không để ý tới cô ta, cau mày, lộ ra vẻ suy tư: "Hẳn là trong thời kì cao áp chống đỡ sụp đổ. Tôi nghĩ là từ trong đống phế phẩm mà Roma gỡ ra..."
"Không phải Roma." Jasmine trăm phần trăm xác định: "Trong giai đoạn thầy cao áp chống đỡ sụp đổ, không có đi trạm thu mua phế phẩm của Roma. Nói tới, duy nhất có khả năng, là lần chúng ta đi thành phố Ngọc Lan. Thầy đi một mình, sau đó mất đi bóng dáng, lúc ấy tín hiệu gián đoạn, gấp chết Jasmine. Nhưng sau đó thầy tự mình trở về, Jasmine cũng không có nghĩ nhiều."
Jasmine càng nói càng cảm thấy khả nghi: "Khẳng định là lần đó! Thầy đột nhiên biến mất, ở giữa khẳng định đã xảy ra chuyện gì! Thầy cao áp chống đỡ sụp đổ, sau đó cũng khỏi hẳn.
Rất khả nghi! Thầy, thấy thật sự không nhớ được cái gì cả sao? Ấn tượng mơ mơ hồ hồ thì sao?"
Long Thành cảm thấy Jasmine nói có đạo lý, hắn cẩn thận hồi ức: "Thầy chỉ nhớ có giấc mộng, một con vịt màu vàng, đưa một túi táo cho thầy, sau đó biến thành một chiếc Quang Giáp màu trắng..."
"Đợi một chút!" Jasmine lộ ra vẻ mặt khiếp sợ: "Quang Giáp màu trắng?"
Long Thành gật đầu: "Có vấn đề gì sao?"
Jasmine bỗng nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô, sau đó điều ra hình ảnh "Sơn Vương Tọa" từ trên trời giáng xuống, thử nói: "Là cái này sao?"
Long Thành trừng to mắt, nhìn hình ảnh "Sơn Vương Tọa" màu trắng, một cảm giác quen thuộc khó có thể hình dung đột nhiên sinh ra: "Thầy cũng không biết có phải Quang Giáp này hay không, chỉ cảm thấy rất quen thuộc, cực kỳ quen thuộc. Thật giống như..."
Long Thành cau mày, hoa tay múa chân, cố gắng tìm kiếm cái loại cảm giác quen thuộc nói không nên lời đó.
Những người khác thở cũng không dám thở mạnh, e sợ quấy rầy ý nghĩ của Long Thành.
Long Thành rốt cuộc tìm được cách miêu tả loại cảm giác quen thuộc này như thế nào: "... Thật giống như thầy đã gỡ nó ra vậy."
Jasmine cảm giác tim của mình phành phành nhảy rất lợi hại: "Chẳng lẽ... điều khiển Quang Giáp màu trắng này là thầy? Từ đoạn thời gian thầy biến mất mà nói, là hoàn toàn ăn khớp! Nhưng thầy làm thế nào mà ở trong Quang Giáp màu trắng kia? Còn con vịt nhỏ màu vàng là cái gì?"
Long Thành lắc đầu: "Thầy cũng không biết. Chip màu đen đến từ Quang Giáp màu trắng? Thầy mơ thấy người quen, thầy cảm thấy có thể là huấn luyện viên. Ồ, đúng rồi, còn có mầm móng."
Catherine bỗng nhiên mở miệng: "Mầm móng?"
Long Thành gật đầu: "Ừm. Bảo tôi kích hoạt mầm móng. Tôi lúc ấy còn cảm thấy rất kỳ quái, mầm móng không phải dùng để trồng à? Sao lại dùng để kích hoạt?"
Catherine nhíu mày, nói đến cái này, trong đầu bà tựa như một đám tương hồ. Các loại tin tức đều rất mơ hồ, hơn nữa pha tạp không có trật tự, lại có quá nhiều chỗ chỉ là bề ngoài, làm cho người ta rất khó ghép lại thành nguyên trạng.
Jasmine bắt tay vào, cố gắng chỉnh lại các manh mối.
"Nói cách khác, thầy từ bên trong Quang Giáp màu trắng, được chip màu đen. Sau đó đưa chip vào “Thiết Canh Vương”, thầy bị quấy nhiễu, mỗi ngày gặp ác mộng. Có thể xác định người dẫn đường có được kỹ thuật có thể ảnh hưởng giấc mơ của người khác, có thể chính là sóng ngắn đặc thù hay không?"
"Hắn tựa như có thể nhận ra thầy. Là vì mầm móng sao? Cái mầm mống này là cái gì?"
"Mục đích của bọn họ là gì? Hy vọng thầy một lần nữa trở về? Hay là có ý đồ gì khác? Người dẫn đường lâm vào trạng thái hôn mê, thương thế trên người rất nặng, bị chôn thời gian rất dài, xem qua, người dẫn đường lăn lộn có chút thê thảm..."
Long Thành lực chú ý hoàn toàn khác, hắn lẩm bẩm: "Chip màu đen là gỡ xuống từ Quang Giáp màu trắng, Quang Giáp màu trắng nọ chính là..."
"Thành viên tổ chức."
"Trợ giúp của huấn luyện viên."
Long Thành một bên lẩm bẩm, một bên từ bàn làm việc hợp kim ở một bên lấy xuống cái chân bàn thuần hợp kim nặng trịch, cầm ở trong tay, đi về phía bàn giải phẫu.
"Huấn luyện viên từng nói, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc."
Long Thành mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm cpu AI lóe ra ánh sáng nhạt ở trên bàn giải phẫu, chân bàn trong tay hung hăng nện xuống.
"Long Thành, thật ra chúng ta không cần gấp cứ thế."
Catherine nhịn không được đứng ra, ý đồ khuyên bảo Long Thành. Thân thể người dẫn đường, là một tòa bảo tàng thật lớn mà phong phú. Nó tụ tập lượng lớn kỹ thuật tiên tiến cao cấp nhất vượt xa hiện nay, hạng mục nào công bố ra ngoài, đều sẽ dẫn tới giới học thuật một mảng ồ lên.
Xưng là "thân thể của thần", đều không chút nào khoa trương.
Mà cpu AI người dẫn đường, không thể nghi ngờ là bảo bối lấp lánh nhất trong tòa bảo tàng này, là linh hồn thân thể của thần.
Kỹ thuật phục chế AI, ẩn chứa lực lượng khủng bố hoàn toàn thay đổi nhân loại cùng nhân loại mới.
Phành!
Còn chưa dứt lời, CPU AI chớp động ánh sáng nhạt dâng lên một tầng hào quang màu xám như cái vỏ trứng, chặt chẽ ngăn trở chân bàn Long Thành nện xuống. Màn hào quang chống đỡ mặt hợp kim, xuất hiện vết rạn như mạng nhện.
Long Thành mặt không chút thay đổi, lại vung chân bàn lên, hung hăng nện xuống.
Phành!
Màn hào quang màu xám xuất hiện từng vết nứt, CPU AI lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được hòa tan đi, hóa thành một đám chất lỏng kim loại màu xám.
Nó biến ảo thành gương mặt huấn luyện viên, hắn nhìn Long Thành, mi cốt nổi lên, ánh mắt thâm trầm lạnh lùng tựa như nhìn chằm chằm con mồi, đôi môi mỏng manh nhếch lên một nụ cười lộ ra sắc bén cùng trêu tức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận