Long Thành

Chương 277: Mưa gió buông xuống (2)

"Cậu vận khí không tệ!" Diêu Bắc Tự vẻ mặt có chút hoảng hốt, Yossi Jacquet chết tạo thành cú sốc đối với hắn là khá lớn: "May mà cậu không đụng phải sát thủ, tránh thoát một kiếp. Có thể giết chết Yossi Jacquet, sát thủ này thực lực không phải tôi cậu có thể chống lại. Toàn bộ Nguyệt tinh, khả năng trừ bỏ... không có ai là đối thủ của hắn."
Sát thủ giết chết Yossi Jacquet?
Long Thành suy nghĩ, cách nói của Diêu Bắc Tự cũng không sai. Sát thủ bắn bị thương nặng đầu gối "Hắc Kiêu Kỵ", là bước ngoặt của cả trận chiến đấu, cũng là khởi điểm để Long Thành có gan nổ súng.
So sánh ra, mình bắn pháo, chỉ là công tác bé nhỏ không đáng kể.
Đổi lại Jasmine cũng có thể đảm nhiệm.
Diêu Bắc Tự tò mò hỏi: "Cậu có thể quá trình bọn họ giao thủ không?"
Long Thành: "Thấy được một ít."
Diêu Bắc Tự mắt sáng ngời: "Thế nào? Nói nói!"
Long Thành nhớ lại quá trình, tổ chức ngôn ngữ, ngắn gọn thuật lại: "Quang Giáp hải tặc bắt đầu khống mang, sát thủ nổ súng, Quang Giáp hải tặc đỡ, sát thủ chạy về phía tôi."
"Khống mang?" Diêu Bắc Tự ngẩn ra một chút, sắc mặt khẽ biến, thì thào tự nói: "Yossi Jacquet lại có thể biết khống mang! Chưa từng nghe nói qua! Sư sĩ cấp mười hai nắm giữ khống mang... Đáng sợ."
Hắn tinh thần hoảng hốt một lát, phục hồi tinh thần lại, vội vàng nói: "Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?"
Long Thành: "Sau đó tôi chạy."
Diêu Bắc Tự lộ ra vẻ lý giải, đổi lại là hắn hắn cũng chạy, vội vàng nói: "Sau đó nữa thì sao?"
Long Thành: "Sát thủ cũng chạy."
Diêu Bắc Tự ngẩn ra, sát thủ lại có thể cũng chạy? Dụ địch sao? Hắn hỏi tiếp: "Sau nữa thì sao?"
Long Thành lắc đầu: "Không biết."
Diêu Bắc Tự ngẩn ngơ: "Không biết?"
"Tôi chạy mất rồi."
Diêu Bắc Tự ồ một tiếng phản ứng lại, thì ra Long Thành cũng chỉ ở lại đến lúc đó.
Hắn có chút tò mò: "Sau đó cậu còn nhìn thấy sát thủ không?"
Long Thành: "Không có."
Diêu Bắc Tự vẻ mặt tiếc nuối: "Ài, một trận chiến kinh thế hãi tục như vậy, không thể tự mắt xem, thật sự là rất đáng tiếc!"
Long Thành: "Đúng vậy."
Hắn cũng rất ngạc nhiên, sát thủ làm thế nào mà đánh bị thương nặng Quang Giáp Yossi Jacquet. Hắn có dự cảm, sát thủ nhất định là dùng thủ đoạn đặc thù nào đó. Rất có khả năng như huấn luyện viên đã nói, chờ Long Thành tốt nghiệp sẽ truyền thụ cho hắn kỹ xảo lợi hại này.
Rời khỏi doanh huấn luyện hình như hơi sớm...
Huấn luyện viên nói...
Được rồi, không nghĩ tới huấn luyện viên nữa, huấn luyện viên cũng đã không thể nói nữa rồi.
Thấy Long Thành biết cũng không nhiều, Diêu Bắc Tự hưng phấn đại giảm, nói qua loa hai câu, liền cúp máy. Chỉ nói cái gì Anmobiquet này sẽ nổi điên, bất quá sắc mặt Diêu Bắc Tự không có chút lo lắng nào, ngược lại mơ hồ có chút chờ mong.
Diêu Bắc Tự cúp máy, nhìn chủ nhiệm Lâm Nam nói: "Không phải Long Thành."
Nói thật, khi hắn nói ra bốn chữ này, không hiểu có loại cảm giác như trút được gánh nặng. Nếu xử lý Yossi Jacquet là Long Thành... Diêu Bắc Tự không dám tưởng tượng.
Lâm Nam gật đầu: "Tôi đã biết không là hắn, phương diện khác thì sao? Có tin tức gì hữu dụng không?"
Diêu Bắc Tự thoáng sắp xếp ý nghĩ của mình rồi nói: "Long Thành nói, Yossi Jacquet biết khống mang. Hắn nhìn thấy Yossi Jacquet khống mang, liền quay đầu bỏ chạy, lúc ấy sát thủ kia cũng chạy. Long Thành vận khí không tệ, sát thủ mới là mục tiêu của Yossi Jacquet, Long Thành nhân cơ hội thoát đi."
Hắn đã thoải mái suy đoán ra toàn bộ quá trình.
"Yossi Jacquet biết khống mang?"
Lâm Nam ngẩn ra một chút, lập tức sắc mặt khẽ biến: "Đây là tình báo hoàn toàn mới, chúng ta sẽ đánh giá một lần nữa đối với thực lực của Yossi Jacquet. 2333 thực lực mạnh như vậy sao?"
Diêu Bắc Tự chắc chắn nói: "Thầy nhất định có thể đánh bại hắn!"
Lâm Nam mặt giãn ra cười nói: "Đó là tự nhiên."
Nhìn Diêu Bắc Tự vui vẻ cùng sùng kính phát ra từ trong lòng, Lâm Nam tâm tình cũng không khỏi tốt hơn rất nhiều. Hắn không có nói cho Diêu Bắc Tự, nếu Sát Lục Sư Sĩ phái ra cao thủ cấp bậc này, vậy cũng ý nghĩa bọn họ có ý đồ lớn hơn nữa đối với Nguyệt tinh.
Doanh địa liên quân Nguyệt Sâm.
Thùng thùng thùng, tiếng đập cửa vang lên, Niếp Kế Hổ trầm giọng nói: "Tiến vào."
Sau khi Lục tiên sinh rời khỏi, hắn đã không còn buồn ngủ, không biết vì sao, hắn luôn có cảm giác sẽ có đại sự phát sinh.
Vào là Lưu thúc, vẻ mặt hắn rất kỳ quái, có chút hưng phấn lại có chút kinh hoàng.
Niếp Kế Hổ công phu dưỡng khí rất cao, vẻ mặt như thường, bình tĩnh hỏi: "Là Lục tiên sinh đã trở lại?"
"Lão gia, Lục tiên sinh còn chưa trở về." Lưu thúc giọng điệu mang theo một tia run run nói: "Nhưng mà thuộc hạ vừa lấy được một tình báo nội tuyến kinh người."
"Lại là tình báo nội tuyến?" Niếp Kế Hổ chân mày nhướng lên, cười nói: "Mỗi lần có tình báo nội tuyến truyền đến, luôn là tin tức tốt. Nói đi, lại có tin tức tốt gì?"
Lưu thúc bội phục nhìn thoáng qua lão gia, hắn nhìn lão gia là từng bước một đi tới địa vị hôm nay như thế nào, lão gia tuổi càng lớn bản lãnh càng thêm sâu không lường được, vui giận không hiện ra sắc. Trong mắt hắn, nhân vật giống như lão gia, mới là người có thể làm đại sự.
Hắn cung kính cúi đầu bẩm báo: "Lão gia, tin tức nội tuyến nói, Yossi Jacquet đã chết."
Niếp Kế Hổ cũng đã không thể bảo trì trấn định, lập tức thất thố, thất thanh kinh hô: "Yossi Jacquet đã chết?"
Lưu thúc cẩn thận nói: "Chỉ là tin tức nội tuyến truyền ra, phía Anmobiquet còn đang xác nhận."
"Nếu là vô cùng xác thực không thể nghi ngờ, ngược lại sẽ khả nghi."
"Lão gia nói rất đúng!"
"Chẳng lẽ là Lục tiên sinh động thủ?"
"Thuộc hạ gọi cho Lục tiên sinh, không có đáp lại."
Niếp Kế Hổ trầm ngâm nói: "Nếu là Lục tiên sinh động thủ, hy vọng Lục tiên sinh cát nhân đều có thiên tướng!"
Nếu thật là Lục tiên sinh động thủ, giết chết cao thủ cấp bậc Yossi Jacquet này, muốn toàn thân trở ra là ít có khả năng.
"Lão gia nói rất đúng."
Niếp Kế Hổ sắc mặt trầm ngưng, rõ ràng lưu loát nói: "Nếu Yossi Jacquet thật sự gặp chuyện không may, vậy Anmobiquet chỉ sợ sẽ nổi điên, chúng ta sớm làm chuẩn bị. Thông báo xuống, lập tức họp, người phụ trách toàn bộ gia tộc đều phải tham dự!"
"Rõ!"
Quang Giáp không đếm được một mảng đông nghìn nghịt, tựa như một đám mây đen thổi quét từ chân trời mà tới.
Đàn Quang Giáp dừng lại, vây lấy một sơn cốc chật như nêm cối.
Ba chiếc Quang Giáp hạ xuống sơn cốc.
Sơn cốc trống rỗng, khói thuốc súng chưa từng tan hết, trong sơn cốc hầu như nhìn không thấy một mảnh đất nào còn hơi bằng phẳng, tất cả đều là bùn đất rời rạc sau khi bị thổi tung lên, có thể tưởng tượng công kích lúc ấy là khủng bố ra sao.
Hố bom to nhỏ, trải rộng sơn cốc, có cái còn bốc lên khói đen.
Angu dừng lại, nhặt lên một món linh kiện Quang Giáp.
Đây là Quang Giáp một bộ phận giá đỡ hình chữ T, nhưng nó hình dạng vặn vẹo, toàn thân là cháy đen oxy hoá dưới nhiệt độ cực nóng, ở vết gãy còn hiện ra dấu vết bị hòa tan.
Trung ương sơn cốc, một khối hài cốt Quang Giáp, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Billy hốc mắt đỏ lên, nước mắt đã chảy xuống.
“Hắc Kiêu Kỵ”, Quang Giáp Jacquet đã dùng, Billy không thể quen thuộc hơn. Năm đó thuở bọn họ còn chưa có sáng tạo ra "Anmobiquet", Jacquet đã điều khiển “Hắc Kiêu Kỵ” một thời gian rất lâu.
Khoang điều khiển cháy đen, từ giữa bị một phân thành hai.
Trái tim Billy đang run rẩy, nước mắt ngăn không được cứ rơi xuống.
Trong khoang điều khiển cháy đen, im lặng nằm một khối thi thể đã bị cháy thành than, tuy bộ dáng thi thể biến hóa rất lớn, nhưng Billy liếc mắt một cái vẫn nhận ra, đây là Jacquet, huynh trưởng hắn kính yêu nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận