Long Thành

Chương 154: Khắp nơi lựa chọn (2)

Lời vừa ra khỏi miệng, nàng nhất thời xấu hổ và giận dữ khó nhịn, trời ạ, mình sao lại nói như vậy? Người trong tài khoản có vài trăm triệu, lại có thể hỏi người khác đồ ăn? Nàng bỗng nhiên thực muốn mắng người.
Long Thành cũng không nghĩ nhiều, đưa cho nàng một quả táo: "Chỉ có táo."
Hoang Mộc Thần Đao theo bản năng liếm liếm môi, nàng vừa mới ăn một quả, đặc biệt ngon ngọt. Chờ một chút, mình đang làm cái gì? Sao lại làm ra hành động như vậy? Hoang Mộc Thần Đao lại bị phản ứng của mình mà cả kinh ngây người.
Từ nhỏ tuy nói phản nghịch không quen quản giáo, ở nhà là tùy ý làm bậy, nhưng mà ở trước mặt người khác cho tới giờ đều là thục nữ ngoan ngoãn, minh châu Hoang Mộc gia, tiểu thư khuê các điển phạm, chưa bao giờ khiến cho trưởng bối cảm thấy xấu hổ.
Hôm nay hoàn toàn bị hủy rồi...
Hoang Mộc Thần Đao trong lòng tràn ngập kháng cự, tay lại không nghe sai sử, nhanh tiếp nhận quả táo.
Rắc rắc, thực ngọt!
Trừ bỏ mấy giờ trước uống một ly trà sữa cùng quả táo bà nội cho, hôm nay cũng chưa ăn cái gì.
Cắn cắn, Hoang Mộc Thần Đao tay bắt đầu run run, nước mắt tạch tạch rơi xuống, nàng cảm thấy nghĩ mà sợ. Bên ngoài mưa sa gió giật, mình lái chiếc thuyền rách nát bị hải tặc đuổi, vừa rồi nếu bị bắn trúng khoang điều khiển, nàng sẽ chết. Hơn nữa khẳng định sẽ chết rất khó coi, nàng đã thấy qua thảm trạng của người không có giáp bảo hộ, bị súng trường quỹ đạo điện từ của Quang Giáp bắn trúng, thực ghê tởm.
Khóc một hồi, cảm xúc của nàng ổn định xuống, tay không run nữa, cắn xong một miếng táo cuối cùng, nàng hung hăng lau nước mắt.
Thực dọa người!
Không được, có chết cũng phải mang mấy trăm triệu kia xài cho hết rồi mới chết!
Long Thành không nói gì, khi nhìn thấy Hoang Mộc Thần Đao rơi lệ, hắn xoay người rời đi.
Hắn nhớ tới mình lần đầu tiên giết người,
Tránh ở góc không người khóc thật lâu. Lúc này, Hoang Mộc Thần Đao cần là tự mình tỉnh táo lại, mà không phải người khác an ủi.
Hắn chỉ biết giết người, không biết an ủi nhân.
Jasmine đứng ở bên cạnh Hoang Mộc Thần Đao, khẽ vỗ nhẹ lưng Hoang Mộc Thần Đao, nàng rất muốn an ủi Đao Đao, nhưng mà nên an ủi như thế nào đây? Nàng có chút không biết xuống tay từ đâu.
Nói cho Đao Đao tử vong không có gì đáng sợ, mình một tuần chết mười lần? Hay là nói cho Đao Đao, có thầy ở đây không cần sợ hãi, thầy là lợi hại, một lần lên lớp giết mình mười lần?
Jasmine bỗng nhiên có chút chạng lòng, giống như mình càng cần an ủi hơn nữa.
Nàng yên lặng không ngừng gọi cho tiến sĩ.
Trong màn mưa, mười chiếc Quang Giáp tạo thành biên đội đang ở tầng trời thấp dọc theo sơn cốc bay vút đi.
Quang Giáp số 1 trong lòng có chút bất an, số 6 cùng số 7 đến giờ còn chưa có trở về, chẳng lẽ có gì ngoài ý muốn? Hai Quang Giáp chiến đấu truy kích một chiếc phi thuyền vận chuyển, xác suất gặp chuyện không may có vẻ nhỏ. Có khả năng nhất là lạc đường, nơi này địa hình phức tạp.
Đợi một chút!
Quang Giáp số 1 đột nhiên ý thức được mình trước đó có một sơ hở nghiêm trọng. Vì sao đối phương vừa thấy bọn họ liền bỏ chạy? Dựa theo lẽ thường, ở phụ cận trường học nhìn thấy một đám Quang Giáp, hẳn là rất thông thường, vì sao lại chạy trốn?
Trừ khi, đối phương biết tin tức về hải tặc, hoặc là trước đó đã cùng hải tặc giao chiến.
Đáng chết!
Rất có khả năng trên chiếc phi thuyền vận chuyển nọ có nhân vật quan trọng, có sư sĩ lợi hại hộ giá hộ tống. Số 6 số 7 đến giờ còn chưa trở về đơn vị, xác suất gặp phải bất trắc là rất lớn.
Có cần mở ra che chắn thông tin, gọi số 6 số 7, để xác định tình huống của bọn họ hay không?
Mà nếu làm như vậy, phiêu lưu rất lớn, đối phương rất có khả năng đang chờ đợi cơ hội này, để cảnh báo cho Học Viện Quang Giáp Bonin.
Giãy giụa một lát, hắn vẫn quyết định tiếp tục đi tới, hắn không thể phiêu lưu. Cho dù đồng bạn có chuyện gì, bọn họ cũng không có khả năng trở về nghĩ cách cứu viện, xác nhận tình trạng của bọn họ, cũng không thể cho số 6 số 7 trợ giúp mang tính thực chất.
Mở ra bản đồ, Học Viện Quang Giáp Bonin ngay ở phía trước, hắn hít sâu một hơi.
"Toàn thể tập trung, bắt đầu gia tốc!"
Trong khoang chứa hàng phi thuyền vận chuyển, không khí một lần nữa trở nên áp lực hẳn lên.
Nếu nói, trước đó nói hải tặc đến chỉ là một loại đồn đại, vừa rồi bọn họ bị hải tặc truy kích, đã là gặp thoáng qua tử thần, làm cho lời đồn biến thành sự thật đang phát sinh ở trước mắt.
Mưa gió thổi vào từ lỗ thủng, trong khoang chứa hàng nơi nơi đều là nước.
Mọi người vẻ mặt mờ mịt, sợ hãi, vừa lạnh vừa sợ, cuộn mình run run. Ngay cả Căn thúc sinh động nhất, lúc này sắc mặt tái nhợt ngồi im, Long Thành có thể nghe được hàm răng vàng vọt của Căn thúc đang lách cách run run va chạm vào nhau.
Long Thành quay sang, ở kênh thông tin hỏi Jasmine: "Gọi không thông sao?"
Jasmine: "Không có, thầy."
Che chắn thông tin đối với thông tin tầm xa trong phạm vi nhất định có hiệu quả quấy nhiễu mãnh liệt, nhưng đối với thông tin tầm gần lại không có tác dụng.
Long Thành: "Tiếp tục gọi, chú ý tình huống xung quanh."
Jasmine: "Ok, thầy."
Hải tặc còn cẩn thận hơn so với mình nghĩ, khó đối phó. Hải tặc có khả năng hủy bỏ che chắn gọi hai Quang Giáp nhất, chính là mấy phút này, thời gian càng dài, khả năng đối phương gọi hai Quang Giáp càng thấp.
Một lát sau, trong thông tin kênh Jasmine thấp giọng hỏi: "Thầy, tiến sĩ không có việc gì chứ?"
Long Thành suy nghĩ một chút: "Khả năng không lớn."
Jasmine hoan hô "Quá tốt rồi! Jasmine chỉ mong không có việc gì!"
Trong khoang điều khiển, Hoang Mộc Thần Đao nhìn Jasmine hoan hô giống như một đứa nhỏ, không khỏi nở nụ cười. So với Long Thành, Jasmine quả thực đáng yêu gấp vạn lần! Bộ dạng nhu thuận ngọt ngào, người lại nhiệt tình hào phóng, hai cái đuôi ngựa kia nữa, cute muốn chết.
Ngực còn lớn nữa.
Hoang Mộc Thần Đao đột nhiên đưa tay sờ soạng một cái trên ngực Jasmine, ai ui, xúc cảm rất đã!
Jasmine đột nhiên bị sờ ngực, dọa nhảy dựng, thấy là Hoang Mộc Thần Đao liền thè lưỡi với nàng: "Đao Đao, có phải rất hâm mộ không? Biết cậu không có mà, đến đến đến, cho cậu sờ một chút!"
Hoang Mộc Thần Đao lặng lẽ vươn ma trảo, vẻ mặt cười xấu xa, nhíu mày: "Chậc chậc, cái xúc cảm này, tiện nghi cho Long Thành, ai ui má ơi, còn không phải là quá sướng sao?"
Jasmine vẻ mặt ưu thương: "Không, thầy chỉ thích cổ Jasmine."
Hoang Mộc Thần Đao sợ tới mức móng vuốt đều lùi về, trừng to mắt: "Hử? Chỉ thích cổ? Trời ạ, hắn biến thái như vậy sao! Khó trách khó trách! Mình đã cảm thấy hắn là một đại biến thái mà. Jasmine mình nói cho cậu, người nam mà ít nói, không phải biến thái thì là xấu xa."
Nàng bỗng nhiên giọng điệu chợt chuyển, có chút nghi hoặc: "Jasmine, cậu vì sao gọi hắn là thầy?"
Jasmine đương nhiên: "Bởi vì Long Thành chính là thầy của Jasmine mà."
Hoang Mộc Thần Đao có chút không tin: "Thật là thầy của cậu? Hắn dạy cái gì cho cậu?"
"Dạy Jasmine đánh nhau."
"Đánh nhau?" Hoang Mộc Thần Đao khinh thường cười lạnh: "Đánh nhau cần gì thầy? Mình đến dạy cho cậu!"
Từ nhỏ đến lớn, luận đánh nhau nàng chưa sợ qua ai.
Jasmine chân thật nói: "Nhưng mà, Đao Đao cậu là bại tướng dưới tay thầy mà."
Đánh mặt tới quá nhanh tựa như lốc xoáy vậy.
Hoang Mộc Thần Đao mặt trướng đỏ bừng, nàng muốn mắng người.
Con mẹ nó !
Nàng đối với Jasmine miễn cưỡng gượng ra nụ cười: "Phi hành tự động thật sự quá chậm, đến, mình lái phi thuyền!"
Quay sang, nhìn màn mưa mờ mịt phía trước phi thuyền, Hoang Mộc Thần Đao mặt không chút thay đổi mang cần gia tốc đẩy lên công suất lớn nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận