Long Thành

Chương 459: Một trận ác mộng (1)

Tông Á ý vẫn chưa hết cắn xong miếng xương cuối cùng, buông đũa xuống, ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt ngạo nghễ nói: "Long Quả Táo, cậu đã muốn khôi phục, vậy đến thời điểm tôi thực hiện lời hứa."
Long Thành nhướng lên mí mắt trầm trọng, không tự chủ lại ngáp một cái, cố nén cơn buồn ngủ ùa đến: "Cái gì?"
Jasmine có chút lo lắng, cô cho tới giờ chưa thấy qua bộ dáng buồn ngủ như thế của thầy, thầy trong cảm nhận của cô là người máy không cần giấc ngủ.
Là di chứng cao áp chống đỡ sao? Ai da, sao lại có chút đáng yêu thế này?
"Truyền thụ "Nguyệt Chi Hoa" cho cậu!"
Tông Á vẻ mặt nghiêm túc, mắt lộ ra tinh quang, nói năng có khí phách: "Tông thần tôi chiến đấu lớn nhỏ vô số kể, hóa phồn thành giản, sáng chế tuyệt học vô song "Nguyệt Chi Hoa"! Cậu ngày ấy cũng đã kiến thức qua! Không phải tôi thổi phồng, lấy không ánh sáng đối có ánh sáng, vẻ đẹp của ánh trăng, ai có thể nhìn thẳng?"
"Môn đao thuật tuyệt học này, tới nay chưa từng có, vốn không phải đệ tử của tôi là sẽ không truyền. Bất quá Tông thần tôi nhất ngôn cửu đỉnh, quang minh lỗi lạc, không giống người nào đó thích chơi chút thủ đoạn, đã nói truyền thụ với cậu, là tuyệt không sẽ tàng tư nửa phần."
Nói xong còn khinh miệt liếc liếc mắt Roma một cái.
Roma trả lại nụ cười hiền giả, hắn cảm giác trạng thái của mình gần đây càng ngày càng tốt.
Mạc Vấn Xuyên nghe vậy, tâm thần cũng kịch chấn, tự nghĩ ra đao thuật, còn có thể lấy không ánh sáng đối có ánh sáng, đây là đao thuật gì? Hắn được xưng là "Lôi Đao", thân mình chính là cao thủ dùng đao, giờ phút này giống như kẻ đói ngửi được mùi thịt, kiềm chế không được kích động trong lòng.
Quả nhiên là một cao thủ!
Long Thành cảm giác trong đầu tạp âm tư tư tư quá nặng, không biết có phải mắt buồn ngủ mông lung hay không, tầm nhìn đã có chút mơ hồ không rõ. Buồn ngủ vô cùng mãnh liệt ủa tới, hắn hiện tại vô cùng khát vọng cái giường của mình, kìm lòng không được lại ngáp một cái: "Tôi muốn đi ngủ."
Ngủ?
Tông Á nghĩ lỗ tai mình nghe lầm. Tôi muốn truyền thụ tuyệt thế đao thuật cho cậu, cậu nói cậu buồn ngủ?
Một cỗ nhiệt huyết xông thẳng lên đầu, Tông Á cảm thấy bị nhục nhã trước nay chưa từng có, mặt đỏ giống như muốn chảy ra máu, gân xanh trên cổ nổi lên, hắn giận tím mặt: "Sĩ khả sát bất khả nhục! Long Quả Táo, hôm nay không nói rõ ràng…"
Phành, Long Thành gục đầu ở trên bàn cơm.
Tông Á rống giận im bặt, mọi người bị dọa nhảy dựng. Mấy giây sau, tiếng ngáy của Long Thành giống như ống thổi lửa, vang lên có tiết tấu.
"A da, thầy ngủ rồi? Thật đáng yêu! Gần đây thầy thực vất vả mà, đêm nay khẳng định có thể có mộng đẹp!"
"Thật sự một đứa nhỏ, nói ngủ liền ngủ, còn nhanh hơn so với Quả Quả."
"Nhanh đưa nó lên trên giường, đừng để cảm lạnh!"
"Đúng đúng đúng! Ôi, nặng như vậy? Nhìn không ra mà, Long Thành nhìn qua nho nhỏ gầy teo, lại như cục sắt."
"Bà xem ăn nhiều xương sườn như vậy không phải trả tiền sao? Bao nhiêu con heo rồi!"
Mọi người ba chân bốn cẳng đỡ Long Thành rời khỏi nhà ăn, trong nháy mắt, nhà ăn chỉ còn lại có Tông Á vẻ mặt cứng ngắc cùng Mạc Vấn Xuyên nhiệt huyết sôi trào, mười phần yên tĩnh.
Mạc Vấn Xuyên chậm rãi đứng dậy, cả người chiến ý bừng bừng phấn chấn: "Tại hạ "Lôi Đao" Mạc Vấn Xuyên, cấp 12, am hiểu đao pháp, tự nghĩ ra đao thuật "Phong Lôi trảm", không biết có thể kiến thức "Nguyệt Chi Hoa" của các hạ một chút hay không?"
Tông Á vẻ mặt rất kỳ quái, lẩm bẩm: "Cái này là ngủ sao? Sẽ không là giả bộ chứ? Đáng giận, bị hắn lừa rồi!"
Mạc Vấn Xuyên rất ít bị không nhìn tới như thế, trong lòng cũng giận dữ, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Có dám chiến một trận?"
Tông Á như ở trong mộng mới tỉnh, ngẩng đầu nhìn Mạc Vấn Xuyên, nhíu mày bất mãn nói: "Rống lớn tiếng như vậy để làm gì? Đúng rồi, anh vừa rồi nói cái gì?"
Không đợi Mạc Vấn Xuyên trả lời, Tông Á ồ một tiếng: "Anh kêu là cái gì đao?"
Mạc Vấn Xuyên: "Lôi Đao Mạc Vấn Xuyên!"
Tông Á lại ồ một tiếng, rụt rè gật gật đầu, cho cái ánh mắt nói không nên lời là cổ vũ hay là có lệ: "Đao tốt đao tốt, tiểu tử… ừm, người già nhưng tâm không thể già, cố gắng lên."
Dứt lời hắn xoay người đi ra ngoài nhà ăn, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Muốn ngủ sao? Đó chính là tín hiệu thân thể cần nghỉ ngơi. Chẳng lẽ là đối kháng trong khoảng thời gian này, mình mang đến cho Long Quả Táo áp lực quá lớn? Làm cho Long Quả Táo thể năng tiếp cận điểm tới hạn? Ài, ý nghĩ này không tệ."
Mạc Vấn Xuyên cô đơn đứng ở nhà ăn, trên đỉnh đầu ngọn đèn chiếu xạ xuống, tựa như một pho tượng điêu khắc.
Căn cứ trong bóng đêm, ánh đèn hơi sáng lên trên cỗ máy phủ đầy tro bụi, thanh âm AI xa xưa đang quanh quẩn.
"Tư tư tư, cấp bậc dự đạo hoàn thành, mục tiêu đã tiến vào giấc ngủ."
"Mở ra khai thông cảnh trong mơ, hoàn thành phóng đạo sư."
"Bắt đầu ghi lại."
Trời âm u, cuồng phong thổi lên trên mặt như đao cắt, mang đến mùi máu tươi nồng đậm. Lạch cạch, hạt mưa lớn như hạt đậu nhỏ xuống ở hai má Long Thành, hắn đưa tay lau một cái, ngón tay nhiễm hồng. Ngẩng đầu nhìn về bầu trời, những giọt máu đỏ tươi dệt thành màn mưa tinh mịn, che khuất mắt Long Thành.
Một chiếc Quang Giáp hình người tàn phá màu đen từ trong màn mưa màu đỏ chậm rãi đi ra, vai trái nó hoàn toàn xé rách đến phần eo, khoang điều khiển lõa lồ ra bên ngoài.
Người nam thần sắc tái nhợt ngồi ở trên đó, tóc ướt át dán ở trên mặt, máu tươi uốn lượn giống như dọc theo băng nguyên tuyết trắng chảy xuôi xuống.
Hắn nhếch miệng cười với Long Thành.
"0001, mày là đệ tử tốt nhất tao từng dạy, là sát thủ tốt nhất, Sát Lục Sư Sĩ tốt nhất."
Máu tươi trên mặt đất không ngừng dâng lên, rất nhanh đã quá mắt cá chân Quang Giáp.
Long Thành nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, không khỏi thở phào một hơi. Thời điểm ban ngày, hắn còn hồi ức ở trong mơ gặp được một cái người quen, hẳn là huấn luyện viên, mình còn không có chôn huấn luyện viên thì đã tỉnh lại, hắn vì thế mà mười phần ảo não.
Không nghĩ tới buổi tối huấn luyện viên đã tới cửa.
Quá tốt rồi!
"Trở về đi, 0001, mày thuộc về nơi này."
Long Thành đã điều khiển Quang Giáp lao ra, cắt lời huấn luyện viên. Tuy cảnh tượng huấn luyện viên xuất hiện ở trong mơ có rất nhiều, nhưng không hề nghi ngờ, cảnh tượng trước mắt này số lần xuất hiện là nhiều nhất.
Sau một lát, Long Thành nhìn cái hố to mới đào, mười phần hài lòng. Thuần thục ném huấn luyện viên tính cả Quang Giáp vào hố, sau đó lấp đất, còn cẩn thận trồng lên mấy bụi cỏ.
Quen tay hay việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận