Long Thành

Chương 235: Lễ vật của Đỗ Bắc (2)

Nếu không có Lâm Nam chủ nhiệm chủ trì đại cục, chỉ huy rõ ràng, tuyệt đối không có quang cảnh trước mắt. Hiệu trưởng chỉ để ý chuyện chiến đấu, toàn bộ sự vụ khác tất cả đều đặt ở trên người chủ nhiệm Lâm Nam. Andrew đã gặp qua rất nhiều lãnh đạo, duy chỉ chịu phục nhất đối với Lâm Chủ nhiệm.
Lâm Nam bỗng nhiên dừng bước chân lại, ánh mắt dừng ở trên người một trung niên mặc đồ duy tu, hắn bước nhanh lên: "Lão Đỗ, ông sao lại tại đây?"
Đỗ Bắc đang duy tu Quang Giáp ngẩng đầu, thấy là Lâm Nam, đứng dậy cười nói: "Ôi, Lâm Chủ nhiệm đến thị sát công tác!"
Lâm Nam trợn trắng mắt: "Tôi nên gọi ông là Đỗ đổng sự? Hay là Đỗ cổ đông?"
Đỗ Bắc ha ha cười nói: "Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, tốt xấu cũng là cổ đông nhỏ, đây là tài sản duy nhất của tôi, trường học nếu như bị hải tặc chiếm, tôi về sau phải đi uống gió tây bắc rồi!"
Lâm Nam nhìn hai tay Đỗ Bắc tràn đầy vấy mỡ, không khỏi nhíu mày: "Ở đây thêm hay bớt ông cũng vậy. Ông làm duy tu tinh vi, dựa vào tay để kiếm cơm, hai tay này quý giá hơn bất cứ thứ gì."
Đỗ Bắc thở dài: "So với mạng người mà nói, hai tay này tính là cái gì? Có thể chết ít hơn một người, thì vẫn tốt hơn."
Hắn chợt cười nói: "Hơn nữa, mọi người đều xung phong liều chết ở phía trước, tôi chỉ có thể ở phía sau làm chút chuyện trong khả năng. Tốt xấu cũng là cổ đông nhỏ, về sau đi theo mọi người hưởng phúc là được rồi."
Lâm Nam trầm mặc một lát, bỗng nhiên tiến lên, ôm Đỗ Bắc quần áo dính đầy dầu mỡ, thấp giọng nói: "Huynh đệ tốt!"
Đỗ Bắc hai tay dính đầy dầu mỡ đưa ở không trung, hắn có chút ngoài ý muốn, chợt cười nói: "Này này này, không cần có ý tưởng không thực tế gì với tôi đó, tôi là không thích nam."
Lâm Nam buông Đỗ Bắc ra, cười hì hì nói: "Vậy tiến sĩ khẳng định muốn dùng cờ lê gõ vỡ đầu của tôi rồi. Hôm nay cuối tuần, đừng quên lời hẹn."
Đỗ Bắc mặt đỏ lên: "Chúng tôi chỉ ngồi uống một chút."
Lâm Nam nhìn nhìn: "Chỉ ngồi uống một chút? Mỗi tuần đều uống một chút, các người uống cũng nhiều đó chứ, có say không? Cho tới giờ cũng chưa từng kêu tới chúng tôi. Huynh được đó, có hoa để bẻ là phải bẻ, chúng tôi đều ủng hộ huynh."
"May đã ra đi nhiều năm rồi, tiến sĩ là một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng mà mấy năm nay cũng không dễ dàng, tôi tin tưởng May dưới suối vàng có biết, cũng sẽ chúc phúc cho các người."
Hắn vỗ vỗ bả vai Đỗ Bắc, vẻ mặt chân thật.
Đỗ Bắc mặt đỏ bừng.
Lâm Nam cười ha ha xoay người rời khỏi.
Catherine ngồi ở góc quán bar, trong quán bar chỉ có vài ba khách, mọi người trên mặt mỏi mệt khó nén. Trung tâm hiện nay thực thi chế độ bán phân phối vật tư, thực vật mỗi ngày đều phát theo định lượng.
Quán bar Trung tâm trang bị còn buôn bán, cũng thực thi chế độ bán phân phối, chỉ có nhân viên có được quyền hạn đặc thù mới có thể vào, mỗi ngày đều có hạn chế.
Catherine nâng cằm, nhìn người đi vội vàng ngoài cửa sổ, có chút xuất thần.
Nàng ăn mặc đơn giản, duy chỉ có son môi là dùng màu đỏ thẩm mà nàng thích nhất, dưới ngọn đèn khuôn mặt kiều diễm chói lọi. Khách khác liên tiếp nhìn nàng, có người còn đến gần, sau đó ở dưới ánh mắt lạnh như băng của Catherine thì ngượng ngùng rời đi.
Khi Đỗ Bắc mặc đồ duy tu đẩy ra cửa quán bar, ánh mắt Catherine lập tức trở nên sáng ngời, giống ánh sao trong đêm.
Đỗ Bắc nhìn lướt qua quán bar, rất nhanh phát hiện Catherine ngồi ở trước cửa sổ trong góc.
Catherine cổ tay chống cằm, quay đầu nhìn Đỗ Bắc. Nàng là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng Đỗ Bắc mặc đồ duy tu dính đầy dầu mỡ, ở trong ấn tượng của nàng, Đỗ Bắc vĩnh viễn là một thư sinh mặc áo lông, văn tĩnh ổn trọng.
Đỗ Bắc bị Catherine nhìn có chút xấu hổ: "Tới quá gấp, chưa kịp thay quần áo."
Catherine phù cười ra tiếng.
Trong nháy mắt nọ, toàn bộ ánh sáng của quán bar hôn ám giống như đều tụ tập ở trên mặt Catherine, kiều mị lan tràn, đẹp không sao tả xiết.
Đỗ Bắc nhìn mà ngây người.
Catherine gắt giọng: "Đứng làm gì đó? Mau ngồi xuống đi!"
Trong lòng cũng âm thầm đắc ý, không uổng công lão nương trang điểm trước khi ra ngoài. Nàng tiếp theo chân mày nhướng lên: "Đám lão Lâm điều động anh à? Đám người này cũng có chút quá phận!"
Đỗ Bắc vội vàng nói: "Anh là tự đi. Mọi người đều đang liều mạng, anh cái gì cũng không làm thì cũng không tốt. Hơn nữa, sửa được một cái, nói không chừng có thể chết ít đi một người."
Catherine cười lạnh châm chọc: "Anh thật là có tâm Bồ Tát."
Đỗ Bắc ngượng ngùng.
Hai người lâm vào trầm mặc trong khoảng thời gian ngắn.
Một lát sau, Đỗ Bắc từ trong lòng lấy ra một cái hộp nhỏ, thật cẩn thận đặt lên bàn, sau đó nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt Catherine.
Catherine không nói gì, nàng mở to mắt, quay đầu nhìn Đỗ Bắc.
Mặt Đỗ Bắc lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đỏ lên, trở nên giống tôm bị luộc chín, Catherine rất muốn cười, nhưng nàng cố nén cười hỏi: "Đây là cái gì?"
Đỗ Bắc cảm giác mặt mình như sắp thiêu đốt lên vậy, hắn nghĩ đến lời nói Lâm Nam, nghĩ đến vết máu cùng mảnh vụn thân thể ở trên Quang Giáp, hắn bỗng nhiên không biết từ đâu sinh ra một cỗ dũng khí: "Tặng cho em."
Catherine nhìn chằm chằm Đỗ Bắc, thình lình hỏi: "Tín vật đính ước?"
Đỗ Bắc vừa mới tỉnh táo lại, mặt lại đỏ lên: "Cái này... Đúng."
Catherine tiếp tục nhìn chằm chằm Đỗ Bắc: "Anh muốn theo đuổi em à?"
Đỗ Bắc cảm giác phản ứng của Catherine không quá giống như mình suy nghĩ, có chút bối rối, hắn hít sâu một hơi: "Đúng! Anh đã nghĩ rất lâu, anh cảm thấy..."
Catherine kéo qua cái hộp nhỏ, một lời đáp ứng: "Ok, em đáp ứng!"
Đỗ Bắc ngẩn ra.
Catherine hai tay nắm chặt cái hộp nhỏ, lắc lắc một cái, vẻ mặt không tốt nhìn Đỗ Bắc: "Thế nào? Đổi ý?"
Đỗ Bắc vội vàng lắc đầu: "Không, không có! Không có đổi ý! Không có đổi ý!"
"Thách anh cũng không dám!" Catherine hừ lạnh một tiếng, tiếp theo yêu thích không buông tay vuốt ve cái hộp nhỏ, vừa tò mò lại vừa chờ mong hỏi: "Này, đây là cái gì vậy? Giờ em có thể mở ra không?"
"Có thể, đây là hộp tinh đồ máy anh làm, em xoay cái dây cót này, nó sẽ tự chuyển động. Toàn bộ tinh hệ đều sẽ di chuyển."
"Oa, thật sự linh động! Thật đẹp mắt! Bất quá anh dùng tới dây cót động lực nguyên thủy như vậy đến tán gái? Hắc, thật sự là trạch nam trung niên kỹ thuật, cũng là em nhân từ nương tay. Mấy cái sáng lên là cái gì vậy?"
"Bắt đầu từ khi chúng ta quen biết, mỗi một tinh cầu đã đi qua."
"Ô, nhìn không ra đó, anh lại có thể sến đến như vậy, sớm đã nhớ thương em sao?"
"Không, không có..."
"Còn không có? Xem xem cái lòng dạ lang sói của anh kìa, lột trần rõ ràng như vậy!"
"Cái này, Catherine... từ này không dùng như vậy..."
"Em mặc kệ!" Catherine khuôn mặt hơi hất lên, lại tiếp tục đắm chìm ở trong tinh đồ máy, "Ô, ở đây còn có ngày nữa, đây là thời gian chúng ta đi tinh cầu này?"
"Ừm, mỗi cái đều có."
"Hắc, quả nhiên chủ mưu đã lâu! Ô, sao lại có cả hôm nay?"
"Cái này... vừa rồi mới thêm."
"Cho nên hôm nay hạ quyết định quyết tâm?"
"Cái này... Đúng vậy!"
"Em muốn cự tuyệt anh thì làm sao bây giờ?"
"Không biết."
"Thôi cho qua! May mà em thiện lương! Jasmine nhất định là đã bị em cảm nhiễm, mới thiện lương như vậy!"
"Anh đây là có ý kiến phản đối sao?"
"Không có không có!"
"Hải tặc lui xong, anh có chuyện gì muốn làm?"
"Hình như không có..."
"Không, anh phải có! Chúng ta đi du lịch được không?"
"Vậy Jasmine thì sao giờ?"
"Nó phải đi học! Em làm nhiều chút thân thể cho nó, để cho nó có thể đi học! Long Thành là thầy tốt! Jasmine rất thích đi học."
"Jasmine là đứa nhỏ tốt."
"Này, hay là không cần đi quá xa, vạn nhất Jasmine đi học quá ác, thân thể không đủ thì phiền toái. Ài, có đứa nhỏ này thật là không ổn, đi ra ngoài chơi cũng phải quan tâm."
"Nhưng mà... bình thường không phải Jasmine chiếu cố sinh hoạt hàng ngày cho em sao?"
"Này, anh không biết nói chuyện phiếm sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận